“ ở đây là đâu vậy sao không có ai vậy nhỉ” Ngãi Kỳ đi vòng vòng ngó xung quanh xem ở đây là nơi nào vì khi lúc cô đi cứ mãi nhìn về sau lưng xem chị mình có đi theo không nên không để ý mọi thứ xung quanh chỉ vô đại 1 toà nhà gì đó thôi
“ Này cô! Cô là ai? Tại sao vô được đây” tên bảo vệ thấy được Ngãi Kỳ đang đi vòng vòng xem xung quanh liền ra hiệu cho một đám người chạy lại bắt cô
“ Thả tôi ra , các người là ai vậy hả sao lại bắt tôi” cô vùng vẫy khỏi tên bảo vệ
“ cô biết đây là đâu không đây là bệnh viện dành cho những người có máu mặt đấy phải có thẻ mới được vào” tên bảo vệ cứ thế bám chặt lấy cô
“ Xin lỗi anh làm phiền anh thả em ấy ra có được không em ấy là em gái tôi em ấy không biết nơi này dành cho những người có thẻ mới được vào” Ngãi Giai hớt hả chạy tới theo định vị chỉ dẫn thì lại thấy một đám bảo vệ đang dịnh Ngãi Kỳ
“ Chị sao lại biết em ở đây” cô bất ngờ khi thấy Ngãi Giai xuất hiện
“ Em mau im miệng đi mau theo chị về nhà bố và dì ở Thượng Hải đang lo cho em lắm đấy” Cô lạnh lùng liếc Ngãi Kỳ một cái
“ Chị bớt làm phiền em đi có được không chị là đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi đấy” Ngãi Kỳ nghe không vừa ý mở miệng lên tiếng phản bác thấy Ngãi Giai đang lơ là nói chuyện với mấy tên bảo vệ liền cắn vào tay mấy gã ta rồi chạy thoát
Một gã trong đám đấy thấy cô chạy thoát la lên “ mau bắt con bé đó lại”
Ngãi Kỳ chạy được một lúc thì dừng lại “ phù.
.
mệt chết đi được mấy cái người đó thật thích làm phiền người khác” cô kiểm tra xung quanh xem có ai không
Ngãi Giai chạy khắp nơi không thấy Kỳ Kỳ đâu liền kiểm tra thử từng phòng ở gần đó , cô vô tình mở thử cửa ở một phòng gần đấy rồi bước vào xem thử đập vào mắt cô là một cậu thanh niên đang ngồi trước giường bệnh của một người phụ nữ.
Hắn nghe thấy tiếng động liền quay sang nhìn về phía đó hắn bắt gặp cô đang nhìn Hắn hai cặp mắt bất giác nhíu mài
“ cô là ai?”
Cô giật mình khi hắn lên tiếng “ Xin lỗi tôi vào nhầm phòng rồi” nói xong cô liền mở cửa bước khỏi phòng
“ Tôi bắt được con bé rồi “ một tên bảo vệ ở đấy dịnh tay Ngãi Kỳ lại đưa đến chỗ cô
“ Bây giờ em ngoan ngoãn theo chị về được rồi chứ”
“ Không được em phải ở đây gặp được thần tượng của em, em mà không gặp được cô ấy em sẽ không về” Ngãi Kỳ vùng vẫy với mấy tên bảo vệ đang dịnh vai cô
Hắn ở trong phòng bệnh nghe thấy bên ngoài ồn ào cảm thấy khó chịu liền đi ra ngoài lạnh giọng
“ Hai cô có thể im miệng được không? Không thấy có người đang nằm trong phòng bệnh sao” Hắn liếc mắt nhìn sang Ngãi Kỳ
“ Anh là ai vậy hả” Chưa kịp nói dứt câu lại bị hắn quát vào mặt cho một cái
“ Cô không cần biết! Bây giờ điều cô phải làm đó là im lặng và rời khỏi đây ngay lập tức” hắn vừa