“ Tớ cũng chẳng ưa gì hắn ta cho lắm suốt ngày cứ bị lên báo không đi bar thì cũng vào sòng bài đánh vài ván” Tiểu Mạn miệng vừa nói tay cầm chén đồ ăn mà cô mới vừa gắp
“ Cậu mau ăn nhiều một chút dạo này tớ thấy cậu hơi ốm đấy, Lão Tề đối xử với cậu không tốt sao?”
“ Không phải đâu tớ là đang giảm cân Lão Tề đối xử với tớ rất tốt” miệng đang nhai thức ăn nghe lời cô nói liền phản bác “ không nói chuyện của tớ nữa mau nói về chuyện của cậu đi, công việc của cậu dạo này có ổn không đó”
“ Rất tốt nhưng tớ đang đau đầu về vụ kiện lần này , vụ kiện này không chỉ đơn thuần như mấy vụ kiện trước tớ phải đàm phán thoả thuận sao cho bên đối tác phải đồng ý thoả thuận về phía công ty mà tớ đại diện” cô thở dài than phiền “ Mà cậu có quen biết cái tên Tử Hàn không?”
“ Tử Hàn? Cậu ta chẳng phải là Thiếu gia nhà họ Lục sao? Sao thế”
“ Phải là anh ta, công ty của anh ta là do tớ đại diện nhưng chẳng có một chút thông tin gì vể hắn”
“ Tớ cũng có nghe vài người nói cậu ta cậu ta cũng chẳng phải là người dễ đối phó sau này cậu mau cẩn thận một chút”
Hai người bọn họ tán ngẫu với nhau một lúc lại có nhã hứng muốn đi dạo, Tiểu Mạn mãi mê nói chuyện với Ngãi Giai không chú ý ở phía trước có một chiếc xe thể thao màu đen từ đằng xa phóng đến với tốc độ rất nhanh Ngãi Giai thấy thế liền kéo Tiểu Mạn nép sát vào mình
“ Cậu cẩn thận một chút”
Tiểu Mạn tức giận quay sang mắng người trong xe đấy một tiếng “ không biết cái người trong xe đó có mắt không ở đây là ngoài đường lớn mà dám chạy tốc độ như thế chẳng ra làm sao”
Người trong chiếc xe màu đen nghe thấy có tiếng mắng chửi liền mở cửa bước xuống xe “ Cô nói ai không có mắt?”
Tiểu Mạn bất mãn phản bác “ tôi là đang nói cậu đó” vừa nói vừa chỉ tay vào người hắn
“ Tôi?” hắn chỉ vào mình khẳng định một lần nữa “ ha! Vậy chắc cô cũng bị điếc đó chứ tôi đã bóp kèn rất nhiều lần cô cũng chẳng nghe thấy”
“ Anh!”
Lúc này Ngãi Giai mới nhìn hắn từ đầu đến chân theo như cô quan sát thì trong người hắn đang có men say chắc chắn hắn ta mới vừa uống rượu xong
“ Cho hỏi anh là người nước ngoài mới về?” cô nhìn hắn
Hắn nhíu mày quay sang nhìn cô “ Sao cô biết? Cô là ai” nhìn cô trong rất quen
“ Tôi thấy tiếng Trung của anh nói không được tốt lắm”
Hắn chẳng quan tâm cô đang nói gì “ nhìn cô rất quen để tôi nhớ ra xem tôi gặp cô ở đâu rồi”
Nghe hắn nói tới đây cô giật mình bây giờ cô mới nhìn kĩ lại hắn , hắn chẳng phải là người mà cô đã vào nhằm phòng vào mấy tháng trước ở bên New York sao? Thế giới rộng lớn