Sáng hôm sau là chủ nhật,Tiêu Đình Hạo ở nhà mà không đi làm,còn cô...thì lại đang mệt lừ nằm trên giường,dù sao thì đó cũng là lần đầu của cô vậy mà hắn một chút nhẹ nhàng cũng không có,chẳng phải người ta vẫn thường nói lần đầu như lên thiên đàng,sung sướng như mộng xuân sao?Đúng là dối trá mà,rõ ràng là như xuống địa ngục gặp diêm vương thì có.Trong khi cô đang lầm bầm chửi rủa thì điện thoại của cô reo lên:
"A lô"-do đang tức giận nên cô cũng quên xem tên người gọi mà trả lời luôn
"Mặc Hinh!Là anh!"-từ bên kia một giọng nói của một chàng trai vang lên
"Ngô ca ca!Anh về rồi?"-cô vui vẻ ngồi dậy
"Ừm!Anh đang ở sân bay,em đến đón anh nhé,anh không có số của ai ngoài em cả!"
"được!Vậy anh đang ở sân bay nào?"
"Sân bay S,em đến nhanh nha!"
"Dạ!"-quên cả việc mình đang mệt,Mặc Hinh nhanh chóng tìm cho mình một bộ đồ gọn gàng chạy đi thay,cô búi tóc lên đỉnh đầu,ăn mặc thoải mái còn trang điểm nhẹ rồi đi xuống nhà.Dưới nhà,Tiêu Đình Hạo vừa nấu xong bữa sáng định lên kêu cô thì đã thấy bóng dáng cô xuống nhà,nhưng cô không có ý định sẽ ngồi ăn với hắn:
"Cô định đi đâu sao?"-hắn vừa uống cafe vừa nhìn cô đi xuống
"Ừm,tôi đi gặp người bạn!Cám ơn bữa sáng nha!"-cô
chạy đến lấy chiếc bánh sandwich trên bàn bỏ đi
"Hừ!Là loại bạn nào chứ?"-hắn lầm bầm rồi quay sang đọc báo...Vài phút sau,Lâm Mặc Hình liền có mặt ở sân bay,vừa đợi không lâu thì cô đã nhìn thấy một nam nhân dáng vẻ cao ráo đi đến mỉm cười:
"Tiểu Hinh!Lâu rồi không gặp em nhỉ?Xinh đẹp hẳn ra!"
"Lâu rồi không gặp,anh cũng đẹp trai ra nha,còn rất ra dáng người nói dõi của gia tộc Ngô đó!"
"Vậy sao?Không ngờ em lại có mắt thẩm mĩ đến vậy,anh vốn dĩ cảm thấy mình rất đẹp,nhưng lại ngại không dám hỏi ai,giờ em khen thì chắc chắn là đẹp rồi!"-anh giả vờ ngẫm nghĩ rồi thốt ra một câu nói đùa với cô.Anh,Ngô Kình Nghiêm là thanh mai trúc mã của cô và Gia Giai,từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên,bí mật của cô dường như chỉ có một mình anh biết.Bởi vì trên đời này,Lâm Mặc Hinh cô chỉ tin ở một mình anh...