Khâu Hàn phảng phất như nghe được cái gì đó buồn cười lắm:)), nhịn không được bật cười, sau đó mới nói: “Di sản Khâu gia tộ đến bây giờ còn chưa lấy trở lại được, tôi nơi nào còn dám nghĩ được phân một phần tài sản Lâm gia, tôi không họ Lâm, tài sản Lâm gia không cần phân cho tôi, đem cái gì nên thuộc về tôi trả lại cho tôi, tôi liền rất cảm ơn các người rồi.”
Khâu Hàn trong lòng rất rõ ràng, Lâm lão gia tử không có khả năng đem tài sản phân cho cậu, cậu lại không ngốc, sao có thể bởi vì bọn họ hứa hẹn bằng miệng liền dao động.
Lâm Đức Phong cùng Khâu Nghiên Phương thấy Khâu Hàn không có một tia dao động, chỉ có thể kêu Lâm Dật Cẩm đem đứa nhỏ ôm xuống dưới, thu thập các thứ chuẩn bị về nhà.
Lâm Dật Cẩm không muốn rời đi, hắn biết bên ngoài khẳng định nói rất khó nghe, nhưng việc đến nước này, chẳng lẽ hắn trở về bọn họ liền im lặng sao? Chỉ có ở lại, mới có thể có càng nhiều cơ hội ở chung cùng Diệp Bác Lỗi.
“Bọn nhỏ đều đang ngủ trưa, hiện tại đem bọn nó đánh thức sẽ khóc nháo lên không chịu ở yên cho mà coi, chờ buổi sáng ngày mai con tự mang theo bọn nó trở về, mẹ cùng ba về trước đi.” Lâm Dật Cẩm nói.
“Bọn nó ngủ thì sao, con ôm cẩn thận một chút là được, con nít ngủ say không tỉnh dậy dễ dàng vậy đâu.” Khâu Nghiên Phương thúc giục nói.
Lâm Dật Cẩm chỉ có thể lên lầu đi ôm con, Tần Tú cũng theo đi lên, nghĩ có thể ôm một chút cũng được.
Sau khi đem đứa nhỏ ôm xuống dưới, em trai trong lòng ngực Lâm Dật Cẩm đột nhiên tỉnh lại khóc lên, Lâm Dật Cẩm vội vàng vỗ nhẹ ru ngủ, Tần Tú cảm thấy đứa nhỏ có thể là đói bụng, kêu giúp việc đi pha sữa bò nhưng pha xong sữa bò đứa nhỏ lại không chịu uống.
Bởi vì em trai khóc, anh trai bị đánh thức cũng bắt đầu khóc lên, Lâm Dật Cẩm cùng Tần Tú hai người luống cuống tay chân vỗ vỗ hống đứa bé, tình huống này khẳng định là không thể lập tức ra cửa.
Đứa nhỏ rõ ràng là bởi vì bị quấy rầy khi đang ngủ, trở nên cáu kỉnh vẫn luôn khóc không ngừng.
Khâu Hàn đứng dậy đi qua, đem hài tử từ trong tay Lâm Dật Cẩm ôm lại nói: “Anh nghỉ một lát đi, tôi tới ru nó cho.”
Lâm Dật Cẩm còn chưa kịp phản ứng, đứa nhỏ đã bị Khâu Hàn ôm đi, trong lòng Lâm Dật Cẩm không quá nguyện ý, nhưng lại khó mà nói cái gì.
Khâu Hàn mới ôm trong chốc lát, đứa nhỏ dần dần nín khóc, sau đó chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Lâm Dật Cẩm cùng Khâu Nghiên Phương đều ngây ngẩn cả người, Lâm Dật Cẩm là bởi vì chính mình làm như thế nào cũng không dỗ được đứa nhỏ, tới trong lòng ngực Khâu Hàn liền nín khóc, tâm tình rất phức tạp.
Mà Khâu Nghiên Phương là cảm thấy kinh ngạc, Khâu Hàn cư nhiên nguyện ý chủ động đi ôm con Lâm Dật Cẩm, lại còn ru khá tốt, nàng cho rằng theo tính tình Khâu Hàn, khẳng định là không thèm nhìn đến đứa nhỏ nữa là.
Khâu Hàn đem em trai trong lòng dỗ tốt rồi, Tần Tú ôm anh trai dỗ cũng dần không còn khóc, những người khác đều nhịn không được nhìn Khâu Hàn, Diệp Bác Lỗi lần nữa nhìn mặt Khâu Hàn tới xuất thần.
Khâu Hàn học là tiếng anh chuyên nghiệp, cậu lúc trước nhận phiên dịch, nội dung vừa lúc là cùng trẻ sơ sinh có liên quan, bên trong giảng giải kỹ càng tỉ mỉ dỗ đứa trẻ như thế nào mới có hiệu quả nhất.
Trải qua mấy ngày, Khâu Hàn đã nhìn ra Lâm Dật Cẩm căn bản là không có hiểu biết chuyện này, phần lớn đều do bảo mẫu chăm sóc, mà chính hắn phỏng chừng cũng không có tâm tư cùng thời gian đi học chuyện này.
“Không bằng anh cùng ba mẹ đi về trước, để bọn nhỏ ở lại đi, để thêm hai bảo mẫu ở lại, khẳng định không có vấn đề.” Khâu Hàn một bên vỗ vỗ đứa nhỏ