Khâu Hàn ly hôn xong không có ở lại Diệp gia, cậu ở khách sạn đặt một phòng vô cùng xa hoa, quyết định trước tiên tạm thời ở khách sạn một thời gian.
Phòng tắm khách sạn, có một mặt tường pha lê, tường pha lê tường này bên ngoài không thể nhìn được ở bên trong, từ bên trong lại có thể nhìn rõ ràng ở bên ngoài.
Khâu Hàn ngâm mình ở trong bồn tắm, nhìn sắc trời dần dần tối, thành thị dần xuất hiện những ánh đèn, hình thành một biển sao lấp lánh.
Lâm Dật Cẩm xuất ngoại du học, Lâm gia cho hắn ở nước ngoài mua một đống căn biệt thự, hắn không ăn quen đồ nước ngoài, Lâm gia liền mời đầu bếp mỗi ngày nấu cơm cho hắn, chi phí sinh hoạt càng không cần phải nói, chỉ cần Lâm Dật Cẩm mở miệng, liền sẽ cho gấp đôi.
Mà Khâu Hàn lại rất khó xin tiền tiêu vặt, cho nên cậu từ đại học bắt đầu tự mình kiếm tiền, một bên nỗ lực học tập, một bên kiếm tiền, thậm chí bởi vì bận quá quên ăn mà tuột huyết áp, té xỉu sau đó bị đưa bệnh viện.
Những việc này tuy rằng đã qua đi, nhưng Khâu Hàn sẽ vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, lúc nào cũng nhắc nhở chính mình, không cần ai đối tốt với cậu, cậu sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.
Trải qua những việc ở kiếp trước, cậu càng biết được tầm quan trọng của tiền, tiền có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, cũng có thể sống một cuộc sống đẹp hơn.
Khâu Hàn từ bồn tắm đứng dậy, mặc áo ngủ vào đi ra khỏi phòng tắm, cậu gọi phần ăn lớn, để chúc mừng hôm nay cậu ly hôn, đồng thời cũng chúc mừng bước thứ nhất của kế hoạch thuận lợi hoàn thành.
Tuy rằng không có thể đem Khâu Gia Tửu phường lấy về, nhưng không sao, cậu không nóng nảy, từng bước một từ từ tới, cậu sớm muộn gì đều sẽ đem những thứ thuộc về cậu và những thứ cậu muốn có, toàn bộ đều bắt vào tay.
Chờ khách sạn phục vụ rời đi, cậu đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, chống cằm nhìn một bàn đầy đồ ăn thịnh soạn, cậu kỳ thật không phải rất muốn ăn nhưng như vậy nhìn cũng không tồi.
Thưởng cho mình một ly rượu vang đỏ, một bên chậm rãi nhấm nháp, một bên nhớ lại đủ chuyện, đột nhiên đủ loại cảm xúc phức tạp nảy lên trong lòng, cậu càng uống liên tục, một ly lại một ly không dừng được, đồ ăn xa hoa trên bàn một miếng cũng không ăn.
Cậu hiện tại có thể lý giải, người ta dù buồn dù vui cũng đều thích uống rượu.
Khâu Hàn một người uống liên tục một tiếng, đầu óc đã có cảm giác lâng lâng, di động đột nhiên vang lên.
Là Ngô bá gọi tới, nói Diệp Huyên Thành hiện tại vừa vặn có thời gian có thể gặp cậu, Khâu Hàn không có chút nào do dự nói chính mình lập tức liền qua.
Sau khi cắt đứt điện thoại, Khâu Hàn lập tức đi thay quần áo, chạy ra cửa, cậu biết Diệp Huyên Thành rất bận, nếu bỏ lỡ cơ hội gặp mặt lần này, không biết lại phải đợi thêm bao nhiêu ngày nữa.
Khi Khâu Hàn tới Diệp gia, quản gia liền dẫn cậu đi gặp Diệp Huyên Thành, cũng nói với cậu rằng hai ba ngày trước Diệp Huyên Thành đều không có trở về, buổi tối hôm nay mới về nhà, quản gia mới có cơ hội đem đồ vật chuyển giao cho y, Khâu Hàn lần nữa hướng Ngô bá tỏ vẻ cảm ơn.
Ngô bá đưa Khâu Hàn lên lầu hai, là một phòng nghỉ có thể nhìn đến cảnh đêm hoa viên bên ngoài, hẳn là nơi để Diệp Huyên Thành ngày thường thả lỏng nghỉ ngơi và uống rượu.
Khâu Hàn đi vào liền ngửi được hương vị của rượu, mặc dù là người không hay uống rượu, cũng sẽ cảm thấy mùi hương này rất dễ ngửi.
Diệp Huyên Thành giơ tay ý bảo Ngô bá có thể rời khỏi đây, Khâu Hàn đi qua, nhìn y gọi: “Chú Tư.”
Tuy rằng Khâu Hàn cùng Diệp Bác Lỗi đã ly hôn, nhưng vẫn kêu Diệp Huyên Thành một tiếng chú Tư, cậu từ nhỏ đã kêu như vậy, hiện tại muốn sửa miệng cũng không biết sửa như thế nào.
“Ngồi.” Diệp Huyên Thành bảo Khâu Hàn ở đối diện ngồi xuống.
Khâu Hàn đi qua ngồi xuống,