“Huyên thành.”
Nghe được có người kêu mình, Diệp Huyên Thành sửng sốt một chút.
Phương Quân Mân nhìn thấy người mà Diệp Huyên Thành ôm trong lòng ngực, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau đó bước nhanh đến gần y, muốn nhìn rõ người y ôm là ai.
Lúc Phương Quân Mân đến gần, Diệp Huyên Thành nhìn nàng sau đó gọi: “Mẹ.”
“Đây là ai?” Phương Quân Mân nhìn mặt Khâu Hàn rồi hỏi.
“Chờ lát nữa con lại đến tìm mẹ sau.” Diệp Huyên Thành không trả lời vấn đề của nàng, ôm Khâu Hàn rời đi.
Phương Quân Mân nhìn bóng dáng Diệp Huyên Thành xa dần nhịn không được nhíu mày, thẳng đến không thấy Diệp Huyên Thành nữa, nàng mới lập tức quay đầu nhìn về phía quản gia hỏi: “Rốt cuộc thế này là sao hả?”
Quản gia không dám giấu giếm nhưng cũng không dám nói quá kỹ càng, tỉ mỉ chỉ có thể đại khái đem những việc liên quan tới Khâu Hàn nói một chút.
Diệp Huyên Thành nhẹ nhàng ôm Khâu Hàn đặt trên giường, giúp cậu đắp kín chăn mới xoay người rời phòng.
Phương Quân Mân sau khi nghe quản gia nói xong liền cau mày ngồi ở phòng khách chờ đợi Diệp Huyên Thành.
Diệp Huyên Thành đi qua, ngồi xuống đối diện nàng.
“Sao con lại có thể để một người như thế làm trợ lý cho mình?” Phương Quân Mân không thể nào vui nổi mà nhìn Diệp Huyên Thành nói.
“Thì có vấn đề gì?” Diệp Huyên Thành hỏi.
“Cậu ta và Diệp Bác Lỗi đã từng kết hôn với nhau!”
“Vậy thì sao?”
Phương Quân Mân thực sự không hiểu nổi mà hỏi: “Dựa theo tính cách của con, tuyệt đối sẽ không để một người đã từng kết hôn với Diệp Bác Lỗi làm trợ lý cho mình, con nói cho mẹ biết, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà con lại quyết định như vậy?”
“Con làm như vậy đương nhiên là có nguyên nhân.” Diệp Huyên Thành nhàn nhạt nói: “Chỉ là nguyên nhân gì, mẹ có thể không cần biết.”
Phương Quân Mân nhịn xuống cảm xúc nói: “Mẹ là mẹ con, vì sao mẹ lại không được biết?”
“Mẹ có phải đã quên con của mẹ đã hơn ba mươi tuổi?” Diệp Huyên Thành nhìn nàng nói: “Làm con của mẹ thì bắt buộc con không được có một chút riêng tư sao, cái gì cũng phải để mẹ biết, cái gì cũng phải nghe lời mẹ sao?”
“Con có khi nào nghe lời mẹ?” Phương Quân Mân có chút kích động nói: “Con từ nhỏ đến lớn, có việc nào của con mà mẹ có thể làm chủ sao? Những việc của con đều do con tự quyết định, mẹ có đụng tay vào được hả?”
“Lần này cũng như vậy, mẹ không cần hỏi nhiều.” Diệp Huyên Thành nói.
“Con…….” Phương Quân Mân nghĩ rồi nói: “Mẹ thấy đứa nhỏ kia lớn lên rất giống Hứa Vân Kỳ, con có phải không quên được Hứa Vân Kỳ, cho nên mới để cậu ta ở bên cạnh, để có thể thường xuyên nhìn thấy?”
“Đã rất muộn rồi, mẹ trở về sớm một chút nghỉ ngơi đi.” Diệp Huyên Thành lười nói thêm, trực tiếp đứng dậy rời đi.
.
truyện kiếm hiệp hay
“Huyên thành!” Phương Quân Mân đứng dậy kêu lên, thấy Diệp Huyên Thành căn bản không để ý tới mình, nàng trong lòng rất gấp gáp.
- ----------------------------------
Khâu Hàn mở mắt, cậu có chút nhức đầu, ngực cũng không thoải mái, cảm giác khi say rượu thật sự rất không dễ chịu gì.
Chống thân thể ngồi dậy, Khâu Hàn thấy mình đang ở trong phòng ngủ, nghiêm túc nhớ lại ngày hôm qua sau khi mình uống say đã làm những gì, nhưng cậu chỉ nhớ rõ hình như thấy được Diệp Huyên Thành mà thôi, sau đó xảy ra việc gì thì không nhớ rõ lắm.
Khâu Hàn dùng sức vỗ vỗ đầu của mình, nghĩ thầm rượu này so với rượu vang đỏ còn mạnh hơn, cư nhiên làm cậu say đến nỗi cái gì đều nhớ không nổi.
Cậu nhìn thời gian, giờ này Diệp Huyên Thành chắc chắn đã đến công ty, cậu chống đỡ thân thể rời giường để đi rửa mặt, sau