Ngày thường ở trên bàn cơm Lý Tuệ Tuệ cùng Lý Hiên Hiên sẽ luôn nói chuyện phiếm, hôm nay có vẻ như đều không có ai thèm nói chuyện, Khâu Hàn cùng Tôn Thần Thần càng sẽ không chủ động nói chuyện, bữa tối hôm nay khá là an tĩnh.
Ăn cơm xong, Phương Quân Mân bảo Khâu Hàn ở lại.
“Con nói đi rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?” Phương Quân Mân nhíu mày nhìn Khâu Hàn nói: “Mới có một ngày mà con đã chọc cho bọn nó không vui rồi?”
“Bọn họ có nói là bọn họ không vui sao?” Khâu Hàn nói: “Lý Hiên Hiên không phải vẫn luôn phủ nhận là bọn họ không phải không vui sao?”
“Hừ.” Phương Quân Mân hừ lạnh nói: “Con còn dám ngụy biện cùng phủ nhận, ta có con mắt, ta tự nhiên nhìn ra được.”
Khâu Hàn nói: “Con chỉ thuật lại lời Lý Hiên Hiên nói, làm sao có thể là ngụy biện được?”
“Xem ra đôi bạch ngọc miêu kia, con căn bản là không muốn, vậy con ngay từ đầu vì sao lại đồng ý.” Phương Quân Mân nói.
“Ai nói con không muốn, nếu ngài nguyện ý cho con, con sẽ vô cùng vui vẻ nhận lấy, hơn nữa vô cùng biết ơn ngài.” Khâu Hàn cười nói: “Hoặc là con dùng tiền mua lại cũng được.”
“Ta đây chính thức thông báo cho con, cả đời này con đừng nghĩ sẽ có được nó.” Phương Quân Mân lạnh mặt nói: “ Những chuyện ta bảo con làm, con đã làm không tốt, ta thà rằng ném xuống biển, cũng sẽ không cho con.”
“Con biết rồi.” Khâu Hàn thu lại nụ cười nói: “Ngay từ lúc đầu ngài căn bản là không muốn đưa cho con, dù sao nó đã là đồ của ngài, ngài không muốn cho con, con cũng không còn cách nào khác, ngài giữ đi, đừng ném xuống biển, dù sao nó cũng rất quý.”
Khâu Hàn nói xong liền xoay người rời khỏi chỗ ở của Phương Quân Mân.
Trở lại phòng mình, Khâu Hàn đè nén khổ sở trong lòng, cậu thật sự rất muốn rất muốn đem bạch ngọc miêu lấy về, đó là lễ vật bà ngoại đưa cho cậu, là món quà cuối cùng của bà ngoại cho cậu nhưng bây giờ nó đã không thuộc về cậu nữa rồi.
Khâu Hàn khổ sở thở dài, chỉ có thể chờ sau này xem có cơ hội giao dịch cùng Phương Quân Mân đem nó lấy về không.
Phương Quân Mân đang ở trong thư phòng, cầm một cây kéo bạc, nghiêm túc cẩn thận tỉa lại bồn hoa trước mặt bà, đột nhiên có người đẩy cửa tiến vào, bà không quay đầu lại, chỉ nói: “Tới rồi? Ngồi đi, chờ ta một lát.”
Người tới dựa theo lời Phương Quân Mân nói, đi đến ngồi xuống ghế, im lặng chờ đợi.
Phương Quân Mân tỉa xong bồn hoa, để kéo xuống, dùng khăn lông lau tay, xoay người đi qua ngồi xuống, nhìn người vừa rồi tiến vào.
“Mẹ nuôi.” Tôn Thần Thần nhìn Phương Quân Mân gọi.
Trên mặt Phương Quân Mân mang theo nụ cười từ ái, nhìn Tôn Thần Thần nói: “Hai ngày này vẫn luôn không có cơ hội hỏi con, bệnh của mẹ con đã tốt lên chưa?”
“Đã bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp.” Tôn Thần Thần nói: “Mấy năm nay, ít nhiều đều có mẹ nuôi âm thầm hỗ trợ, nói cách khác, không có ngài, mẹ con không thể kiên trì đến bây giờ.”
“Bệnh của mẹ con có chuyển biến là tốt rồi, chỉ là không thể quang minh chính đại chiếu cố hai người, để con ăn không ít khổ rồi.” Phương Quân Mân trìu mến nhìn Tôn Thần Thần nói: “Phải để con chịu đựng bị hai chị em kia bắt nạt, con chịu khổ rồi.”
“Chút khổ này không tính cái gì, con biết mẹ nuôi đều vì muốn tốt cho con, vì để thúc đẩy con cùng anh Huyên Thành ở bên nhau, mẹ nuôi muốn chăm sóc con cũng không thể thể hiện ra bên ngoài, thậm chí còn phải giả bộ ghét bỏ con.” Tôn Thần Thần nói: “Ngài thích một người hay là