Diệp Huyên Thành từ trên tủ đầu giường lấy ra một cái hộp đưa cho cậu nói: “Mở ra nhìn xem.”
Sau khi Khâu Hàn mở hộp ra, lập tức kinh ngạc mà trừng lớn đôi mắt, là bạch ngọc miêu của cậu.
“Muốn không?” Diệp Huyên Thành nhìn Khâu Hàn hỏi.
Khâu Hàn dùng sức gật đầu, vẻ mặt chờ mong mà nhìn Diệp Huyên Thành.
“Nếu như đêm qua cháu sớm nói cho chú là cháu muốn nó, chú liền lập tức đưa cho cháu nhưng hôm nay đột nhiên chú lại không muốn cho cháu nữa.” Diệp Huyên Thành lạnh lùng nói.
Mặt Khâu Hàn lập tức suy sụp, cậu bẹp miệng, dùng ánh mắt ủy khuất nhìn Diệp Huyên Thành.
“Trả lại cho chú đi.” Diệp Huyên Thành duỗi tay lấy cái hộp trên tay Khâu Hàn.
Khâu Hàn gắt gao ôm lấy cái hộp không buông.
“Làm gì?” Diệp Huyên Thành nhìn cậu hỏi.
“Đây là của cháu…….” Khâu Hàn nhỏ giọng nói.
“Chú chỉ cho cháu xem thử, như thế nào liền thành của cháu rồi?” Diệp Huyên Thành ra vẻ nghi hoặc hỏi.
“Đây là quà sinh nhật bà ngoại tặng cháu năm mười lăm tuổi, sau lại…….”
“Dừng.” Diệp Huyên Thành đánh gãy cậu nói: “Cháu cho rằng chuyện này chú không biết sao?”
“……” Khâu Hàn cúi đầu trầm mặc trong chốc lát sau đó làm nũng nói: “Cầu xin chú mà, chú tặng cho cháu đi nha.”
Trong lòng thì Diệp Huyên Thành bất đắc dĩ cười cười nhưng bên ngoài vẫn là xụ mặt.
“Cầu xin chú mà, đây là bà ngoại cháu cho cháu, đối với cháu mà nói…….”
“Được rồi, đừng làm nũng, cho cháu.” Diệp Huyên Thành nói.
“Thật hả chú?!” Khâu Hàn vui mừng quá đuỗi, trong lòng kích động, nhào qua ôm chặt Diệp Huyên Thành nói: “Cảm ơn chú! Cháu nhất định sẽ ghi nhớ ân tình này, cảm ơn chú Tư!”
Sau khi Diệp Huyên Thành tiếp được Khâu Hàn, ôm cậu tươi cười.
Khâu Hàn cảm ơn Diệp Huyên Thành xong, liền ôm hộp về phòng.
“Từ từ.” Diệp Huyên Thành gọi cậu lại.
Khâu Hàn dừng bước chân lại, xoay người nhìn về phía y, đem hộp gắt gao ôm vào trong ngực, sợ y đổi ý.
“Mấy cái này cũng đều cho cháu, cầm đi đi.” Diệp Huyên Thành chỉ mấy cái hộp trên tủ đầu giường nói.
Khâu Hàn sửng sốt một chút, sau đó đi qua ôm mấy cái hộp, cậu chỉ muốn nhanh chóng về phòng, cũng không thèm mở ra nhìn xem bên trong rốt cuộc là cái gì, liền ôm hết chạy nhanh rời đi.
Khâu Hàn không nghĩ tới cậu sẽ dễ dàng đem bạch ngọc miêu về như vậy, bởi vì thật sự rất vui vẻ, cậu quyết định hôm nay không đến công ty, ở lại trong phòng nhìn đôi bạch ngọc miêu mà cậu làm mất cho đủ.
Khâu Hàn bảo quản gia tìm cho cậu dụng cụ chuyên dụng để vệ sinh ngọc, nghiêm túc tỉ mỉ lau chùi không biết bao nhiêu lần.
Cậu đặt bạch ngọc miêu ở trên bàn sách, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve, nhớ lại khoảng thời gian ở Khâu gia, ở trong lòng lần nữa hạ quyết tâm, đồ của cậu ở Khâu gia, cậu nhất định sẽ lấy về toàn bộ, tuyệt đối sẽ không để lại cho người của Lâm gia.
- ------------------
Khâu Hàn ở trong hoa viên uống trà chiều, đặt bạch ngọc miêu ở trên bàn thưởng thức, ánh nắng chiếu xuống làm cho bạch ngọc miêu càng thêm linh động xinh đẹp.
Tôn Thần Thần đứng ở xa nhìn Khâu Hàn, trầm tư một lúc, hắn liền đi qua.
“Chào, anh đã đến rồi.” Khâu Hàn mỉm cười vẫy tay với hắn nói: “Mau tới đây ngồi.”
Chờ Tôn Thần Thần ngồi xuống đối diện cậu, Khâu Hàn đem bạch ngọc miêu đặt ở trên bàn tay dơ lên nói: “Nhìn nè, đáng yêu không?”
“Thật là đẹp mắt.” Tôn Thần Thần mỉm cười nói: “Là cậu mua sao?”
“Không phải.” Khâu Hàn trả lời nói: “Đây là quà sinh nhật bà ngoại tặng tôi năm mười lăm tuổi, đã lạc mất rất nhiều năm, chú Tư giúp tôi tìm