Nghỉ ngơi trong chốc lát, Trương Quyển hô một tiếng bắt đầu, cả đoàn tiếp tục quay lại cảnh vừa rồi.
Diễn viên đóng vai xác chết kia lại một lần nữa nằm xuống đất, cho dù máy quay không lấy cận cảnh nhưng ông ta vẫn vô cùng chuyên nghiệp.
Lúc này Giang Dĩ Trạch càng thêm có động lực, cậu nhớ lại lời chỉ bảo của đạo diễn, trong lúc nhập vai tận lực chống lại ánh mắt của Đường Cảnh Đồng, dùng thái độ quật cường nhìn người trước mặt.
Ôn Nguyên Châu đè Mục Hòe lên tường, ánh mắt hắn có chút hung dữ, súng của viên cảnh sát bị vứt dưới đất, hai người dùng tay không đối phó với nhau có thể khẳng định là Mục Hòe không có cửa thắng.
Bởi vì thiếu dưỡng khí nên hai má Mục Hòe dần dần nhiễm đỏ, ánh mắt bắt đầu tan rã vô thần, ngay lúc này Ôn Nguyên Châu buông lỏng bàn tay đang bóp cổ, đứng thẳng người giảm bớt trọng lượng đang đè ép lên Mục Hòe.
Hắn hừ lạnh một tiếng, vẫn dùng ánh mắt lạnh nhạt coi thường liếc nhìn cậu cảnh sát.
"Nếu tôi là hung thủ, cậu cảm thấy bây giờ cậu còn có thể sống sót không?"
Ôn Nguyên Châu buông tay, Mục Hòe thở hổn hển.
Thiếu khí khiến cho hai chân cậu nhũn ra, từ từ ngồi trượt xuống theo vách tường, hơi thở vẫn chưa thể bình ổn trở lại, chỉ có thể ngẩng đầu thoáng mê man nhìn người đứng trên cao.
Mục Hòe ngẫm lại lời nói của Ôn Nguyên Châu, đối phương nói cũng có lý, dựa vào năng lực của hắn nếu bị người khác phát hiện, nhất định sẽ không nương tay để lại đường sống cho nhân chứng.
Nghỉ một lát, Mục Hòe mở miệng hỏi: "Vậy vì sao anh lại xuất hiện ở đây? Người kia không phải do anh giết?"
"Bởi vì trên thi thể nạn nhân thứ sáu có lưu lại manh mối, chỉ là hung thủ quá giảo hoạt, bản lĩnh cũng lớn.
Hắn cố tình để lại dấu vết trên người mỗi nạn nhân, nhưng vẫn có thể tranh thủ thời cơ vừa khít để tẩu thoát khỏi hiện trường." Ôn Nguyên Châu khó có lúc giải thích một câu dài như vậy.
"Haha, hắn thích cảm giác được người khác truy đuổi, loại tội phạm biến thái này chỉ cần phạm phải một sai lầm nhỏ cũng sẽ bại lộ."
Ôn Nguyên Châu nói xong lại liếc mắt nhìn Mục Hòe, sau đó cúi xuống lấy ra một tờ giấy trong túi quần nạn nhân.
Đây là manh mối mà hung thủ để lại trên thi thể người chết thứ 7, hiện tại chỉ có 23 tiếng đồng hồ để ngăn chặn hắn ra tay sát hại người thứ 8, bọn họ nhất định phải giành giật từng giây.
"Qua!"
Trương Quyển hô một tiếng, cảnh quay kết thúc.
Đạo diễn phân công tổ đạo cụ và trang phục dọn dẹp hiện trường, chuẩn bị bố trí dụng cụ cho phân cảnh tiếp theo.
Hiếm khi có được một ngày Giang Dĩ Trạch có trạng thái tốt như vậy, tiến độ quay cứ thế thuận lợi suôn sẻ, Trương Quyển phải tranh thủ cơ hội quay thật nhanh, ai biết đến lúc nào Giang Dĩ Trạch lại lên cơn.
Đường Cảnh Đồng đưa tờ giấy viết mật mã xanh đỏ chằng chịt cho nhân viên tổ đạo cụ, sau đó một lần nữa ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.
Cao Thừa Bỉnh cầm sẵn một cốc trà còn bốc hơi nóng, hiển nhiên không phải cốc nước cũ.
"Cảnh Đồng, anh có cảm thấy điều gì kỳ quái không?" Cao Thừa Bỉnh vừa đưa cốc trà vừa nói.
Đường Cảnh Đồng sửng sốt một chút: "Điều gì?"
Cao Thừa Bỉnh: "Tôi đang nói đến Giang Dĩ Trạch ấy, hôm nay khả năng diễn xuất của cậu ta đột nhiên tiến bộ đột xuất, chẳng lẽ do mấy ngày trước bị anh phê bình gắt quá nên tự thấy xấu hổ mà cố gắng hơn?"
Đường Cảnh Đồng trầm mặc một chút, hắn hơi híp mắt, nhớ lại phân cảnh đối diễn vừa rồi với Giang Dĩ Trạch.
edit bihyuner.
beta jinhua259
Trạng thái vừa rồi của cậu ta thật ra không tính là quá xuất sắc, nhưng so với các diễn viên lưu lượng đã tốt hơn rất nhiều, cơ hồ cậu ta rất nhập vai, chỉ có một vài đoạn chưa thể hiện cảm xúc đúng chỗ.
Điều này không quá nghiêm trọng, về cơ bản sẽ không dễ bị khán giả phát hiện.
Người trong đoàn phim cũng cảm thấy kỳ quái, hôm nay Giang Dĩ Trạch chuyên nghiệp bất thường, không chỉ hoàn thành cảnh quay thuận lợi mà còn không hề gây gổ với Đường Cảnh Đồng.
Nhìn cậu ta tập trung làm việc khiến cho bọn họ cảm thấy rất khó tin.
Người này nghĩ thông suốt rồi sao?
Thực tế thì Giang Dĩ Trạch cũng không biết cảnh diễn vừa rồi có đạt hiệu quả hay không, lúc đọc kịch bản cậu chỉ nhắm mắt tưởng tượng trong đầu, suy nghĩ xem nếu mình rơi vào trường hợp này thì phải biểu hiện như thế nào.
Trong lúc nhập vai, vốn dĩ cậu chỉ thuận theo cảm xúc của mình để diễn, chỉ là có đôi lúc mất khống chế, nhưng Trương Quyển cũng không yêu cầu quay lại, hoặc là nói, đạo diễn vốn không quá kỳ vọng vào cậu.
Tóm lại, sau một buổi sáng làm việc hăng say, công việc trôi chảy, Giang Dĩ Trạch nảy ra một suy nghĩ, nghề