Giang Dĩ Trạch hơi sửng sốt một chút sau đó lập tức phản ứng lại.
Cậu biết người này là ai.
Trong nội dung của nguyên tác, vụ tráo đổi 2 đứa trẻ vốn dĩ do một ả y tá có thù hận với Giang gia gây nên.
Thời điểm Hà Thi Văn lâm bồn, ả lợi dụng sơ hở của đám người Giang gia lẫn các y bác sĩ trong ca trực, đem Đường Cảnh Đồng vừa mới lọt lòng mẹ đánh tráo với một đứa bé bị bỏ rơi, khiến Giang gia phải lâm vào cảnh "quạ nuôi tu hú"*, cung phụng cái tên thiếu gia giả suốt bao nhiêu năm qua.
*quạ nuôi tu hú: tu hú không làm tổ đẻ trứng mà lựa những tổ chim khác loài có chim mẹ không cảnh giác thì đẻ trứng vào đấy, xong chim mẹ kia ấp trứng, đến khi trứng nở thì gạt con non hoặc trứng chưa nở của chim mẹ kia ra khỏi tổ.
Thế là chim mẹ kia nuôi tu hú con thay tu hú mẹ luôn
Trong viện mồ côi điều kiện khắc khổ, nếu không phải Đường Cảnh Đồng mệnh tốt thì khó mà trưởng thành tử tế được.
Ả y tá kia có thể nói là vô cùng thâm độc, mà người đàn ông đang đứng trước mặt Giang Dĩ Trạch bây giờ chính là chồng của ả ta.
Bởi vì cậu đã chậm rãi thích nghi với thế giới này cho nên dần dần quên mất những chi tiết gốc của truyện, hiện tại đối mặt với lời nói của lão ta mới lập tức nhớ ra.
Lão già này cũng không tốt đẹp gì, là kẻ vô công rỗi nghề lại nghiện ngập rượu chè bài bạc.
Lão nghe được bí mật này từ mụ vợ bệnh nặng sắp chết của mình bèn tìm đến uy hiếp thiếu gia giả với ý đồ tống tiền hắn ta.
Nguyên chủ Giang Dĩ Trạch ban đầu không tin, sau đó tự mình điều tra ra chân tướng thì vô cùng hoảng sợ.
Hắn ta bắt đầu đưa phí bịt miệng cho lão.
Đồng thời hắn cũng tìm cách hãm hại vị thiếu gia thật là Đường Cảnh Đồng, khi vụ việc này bị phanh phui thì cũng là lúc hắn ta rơi vào kết cục thảm hại.
Giang Dĩ Trạch đương nhiên sẽ không đưa tiền cho gã đàn ông này.
Cậu không hề lo lắng việc thân phận thiếu gia giả của mình bại lộ, hơn nữa cậu còn có chút mong chờ tình tiết này xảy ra sớm một chút để có thể kết thúc cuộc sống thấp thỏm vì biết được chân tướng nhưng không thể tự khai ra này.
"Ông là ai?"
Giang Dĩ Trạch ngả người dựa lên sofa, mặc dù đã biết rõ cốt truyện nhưng cậu vẫn cười hỏi đúng kịch bản.
Lão già nhìn nụ cười thản nhiên của tiểu thiếu gia thì có chút bối rối, không hiểu sao người này lại có thể bình chân như vại được.
Nếu đổi thành người khác, nghe được tin tức chấn động như vậy có lẽ đã rơi vào hầm băng rồi.
Lão ta cho rằng Giang Dĩ Trạch không tin tưởng mình cho nên bắt đầu sắp xếp ngôn ngữ, cố gắng kể lại toàn bộ chi tiết câu chuyện mà lão ta nghe được từ mụ vợ y tá của mình.
Những điều này Giang Dĩ Trạch đều nắm rõ trong lòng bàn tay vì vậy biểu hiện của cậu từ đầu tới cuối đều không có biến hóa, cứ thản nhiên nhìn đối phương bằng gương mặt thờ ơ, tựa hồ câu chuyện của lão ta không hề liên quan đến cậu.
Tin tức duy nhất mà cậu cảm thấy đáng giá đó là tên này thậm chí còn chưa điều tra ra được đứa trẻ năm ấy bị đánh tráo chính là Đường Cảnh Đồng.
Nhưng chỉ cần thân phận thiếu gia giả của cậu bị bại lộ, Giang gia khẳng định sẽ có cách tìm ra thiếu gia thật, đến lúc đó hẳn là sẽ tra ra Đường Cảnh Đồng ngay thôi.
Mà bản thân cậu sau khi xuyên vào truyện, chẳng những không đắc tội với Đường Cảnh Đồng như nguyên chủ mà thậm chí còn xoay chuyển tình thế 180 độ, tán tỉnh yêu đương với người ta...!Ngẫm lại quả thực như phim!
edit bihyuner.
beta jinhua259
Giang Dĩ Trạch cảm thấy vấn đề mà cậu cần phải lo lắng nhất hiện giờ không phải là việc gã đàn ông sẽ đem tin tức chấn động này truyền ra ngoài, mà là đến lúc đó cậu sẽ phải đối mặt với Giang gia ra sao, liệu ông và cha mẹ có chấp nhận cho cậu và Đường Cảnh Đồng đến với nhau hay không.
"Cậu không tin tôi sao?"
Thấy Giang Dĩ Trạch bày ra vẻ mặt vô cảm, lão ta cho là đối phương vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng mình.
Giang Dĩ Trạch ngồi gác chân trên sofa, lúc lắc cái đầu nói: "Không không, tôi rất tin ông.
Nhưng mà xin hỏi, ông nói chuyện này cho tôi với mục đích gì? Vốn dĩ nên đến thẳng Giang gia mà vạch trần chứ!"
Lão già trợn mắt nhìn Giang Dĩ Trạch, đối phương là đang giả ngốc hay là ngốc thật vậy.
Lão ta cười gian trá nói: "Tôi không tiết lộ cho Giang gia trước là bởi vì...!tôi nghĩ cậu hiểu ý tôi mà, đúng không?"
Đối phương rốt cuộc cũng lật ngửa ván bài tống tiền của mình, Giang Dĩ Trạch ngửa đầu ra sau ôm ngực cười ha hả:
"Muốn tiền à?" Cậu nói.
Thấy Giang Dĩ Trạch đã thẳng thắn, đối phương cũng không vòng vo nữa, lão ta tham làm cười nói: "Tiểu thiếu gia, chỉ cần cậu chuyển cho tôi 500 vạn phí bịt miệng, tôi cam đoan bí mật này sẽ vĩnh viễn ngủ yên, không một ai có thể biết được chuyện này!"
Giang Dĩ Trạch thầm nghĩ, có quỷ mới tin ông.
Cậu nhớ rõ trong truyện, tên này thành công đòi được tiền bịt miệng của nguyên chủ, nhưng lòng tham của lão vô đáy, sau khi nướng sạch tiền vào bài bạc lão ta lại tiếp tục quay về giở bài tống tiền với thiếu gia giả.
Cho đến khi nguyên chủ Giang Dĩ Trạch không còn đủ tiền để bơm cho lão, hai kẻ này mới hoàn toàn trở mặt với nhau, gã đàn ông không chút do dự bán tin sốt dẻo này cho một tay phóng viên, thu về một khoản tiền hậu hĩnh.
"Đòi tiền á, xin lỗi nhé, tôi không có! Mời ông ra khỏi nhà tôi, chuyện này ông muốn tiết lộ cho ai thì cứ việc."
Giang Dĩ Trạch một lời dứt khoát sau đó đứng lên, tỏ rõ thái độ đuổi người.
Gã đàn ông ngây ngẩn.
Lão ta không ngờ đối phương lại có phản ứng như vậy, người này dường như không hề sợ hãi việc thân phận giả của mình bị vạch trần, lẽ nào là do lão đòi hơi nhiều sao?
"Giang Dĩ Trạch, nếu không có 500 vạn thì chuyển 250 vạn cũng được, lẽ nào cậu không sợ tôi tiết lộ chuyện này ra ngoài sao?"
Gã ta có chút lo lắng, bất đắc dĩ hạ giá.
Tôi thấy ông chính là đồ ngunguc thì đúng hơn! (250 = ngốc nghếch).
Giang Dĩ Trạch nhếch môi xem thường, cậu dồn lão ra cửa, ghét bỏ nói: "Một xu cũng không có! Mời ông về, tôi không có ý kiến gì, ông cứ thoải mái tiết lộ đi!"
Gã đàn ông cực kỳ không cam tâm bị Giang Dĩ Trạch đẩy ra ngoài, lão ta không phục mà hét lại:
"Tiểu thiếu gia, tôi thành thật khuyên cậu nên thức tỉnh đi, hãy cân nhắc lợi hại của chuyện này.
Gia sản của Giang gia đồ sộ như vậy, nếu không còn sự hậu thuẫn của bọn họ thì cậu có gì trong tay?"
Giang Dĩ Trạch nhẽ ra sẽ phải "cảm động"