Tuy rằng có chút nóng mặt nhưng Giang Dĩ Trạch buộc phải thừa nhận một điều, cái ôm của Đường Cảnh Đồng quá ấm áp và thoải mái.
Thân thể hai người dán sát vào nhau, cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương, chóp mũi còn vương vấn mùi hương quen thuộc khiến cho tiểu thiếu gia dần trấn tĩnh lại.
Đường Cảnh Đồng tì nhẹ cằm lên vai của Giang Dĩ Trạch, chậm rãi lắng nghe hơi thở của cậu, tâm tình vui sướng khó tả.
Anh không biết vì sao, chỉ đơn giản ôm một người lại có thể đem đến cảm giác hạnh phúc như vậy, có chắc yêu là đây?
Tay ảnh đế khoác nhẹ lên lưng Giang Dĩ Trạch, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, đầu ngón tay xuyên qua lớp quần áo vẫn cảm giác được sự mềm mại của da thịt.
Anh đứng giữa màn đêm đen kịt, tại mảnh rừng không một bóng người, ôm lấy Giang Dĩ Trạch mà như có cả thế giới trong tay.
Không khí buổi đêm vô cùng yên tĩnh, Giang Dĩ Trạch ngẫu nhiên còn có thể nghe tiếng côn trùng kêu, còn có tiếng suối róc rách thanh bình.
Không biết con rắn kia đã bò đi chỗ khác chưa.
Ngay vào lúc Giang Dĩ Trạch định đẩy Đường Cảnh Đồng ra thì từ xa truyền đến một loạt tiếng bước chân, sau đó ánh đèn pin rọi thẳng vào hai người.
Giang Dĩ Trạch lúc này mới kịp phản ứng giãy ra khỏi vòng tay của Đường Cảnh Đồng, hai người vừa tách nhau ra, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện là Đặng Dĩnh Giai chạy đến.
Cô lo lắng 2 cậu em mãi mà chưa thấy về nên tự cầm đèn pin chạy tới kiểm tra.
Ai ngờ ra đến bờ suối tối om không một ánh đèn, cô sốt ruột không thôi vội vàng lia đèn trong tay tìm khắp nơi, vừa vặn soi tới bóng hai cậu em mình đang đứng ôm nhau.
Đặng Dĩnh Giai có chút choáng váng, tay run lên nhưng cố gắng cầm chắc đèn pin chiếu thẳng tới hai người kia, muốn nhìn rõ tình huống hơn một chút.
Sao hai đứa em mình lại như thế này?
Là người quen của cả hai, ảnh hậu đương nhiên biết quan hệ giữa hai người Đường Giang không hề ác liệt như lời đồn.
Trong mắt cô, Đường Cảnh Đồng và Giang Dĩ Trạch không chỉ không có xích mích mà còn cực kỳ thân thiết, gần như là một đôi bạn thân đi đâu cũng có nhau, đây là cảm nhận của Đặng Dĩnh Giai sau vài tháng cùng hợp tác đóng phim.
Nhưng mà cho dù có là bạn tốt thì cũng không thể ôm nhau như vậy, loại ôm ấp này không giống với kiểu kề vai sát cánh của hai đại nam nhân.
Quá ám muội!
edit bihyuner.
beta jinhua259
Giang Dĩ Trạch rúc đầu trong lồng ngực Đường Cảnh Đồng, còn hai cánh tay Đường Cảnh Đồng thì siết chặt vòng eo đối phương.
Chính là kiểu ôm ấp của mấy đôi tình nhân, chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra.
Nhưng mà Đặng Dĩnh Giai hoàn toàn không ngờ, hai đứa em thân thiết của mình vậy mà lại yêu nhau!
Giờ phút này vẻ mặt cô vô cùng phức tạp, khóe môi giật giật nói: "Hai cậu...!hai cậu..."
Giang Dĩ Trạch vốn cảm thấy xấu hổ khi bị phát hiện, nhưng cậu vẫn không quên chuyện quan trọng chính là có con rắn bò trên cành cây gần đây.
Không biết nó đã rời đi chưa, nếu nó vẫn còn lảng vảng gần đây thì Đặng Dĩnh Giai có thể sẽ gặp nguy hiểm.
"Chị Giai, chị đừng bước lại đây, có rắn!"
Những lời này trực tiếp dọa cho Đặng Dĩnh Giai thất kinh hồn vía, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, thậm chí còn khiếp sợ hơn cả lúc nhìn thấy hai người ôm nhau.
Đèn pin trong tay run rẩy suýt chút nữa đã rơi xuống đất.
Cô lập cập lên tiếng: "Tiểu Giang à, em đang nói đùa đúng không? Có rắn thật sao?"
Là phụ nữ, Đặng Dĩnh Giai đương nhiên rất sợ những loài động vật bò sát như rắn, ngày thường chỉ cần nhìn ảnh cũng đã sợ đến nhảy dựng lên.
"Chị Giai em nói thật đấy.
Chị đứng nguyên một chỗ đừng nhúc nhích, để em kiểm tra xem nó đã bò đi chưa."
Giang Dĩ Trạch lấy đèn pin trong tay Đường Cảnh Đồng sau đó bật sáng chiếu về phía ngọn cây vừa có rắn, phát hiện nó đã biến mất không dấu vết, chỉ còn tán cây xào xạc trong gió đêm.
Cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói với Đặng Dĩnh Giai: "May quá, vừa rồi có rắn bò trên cành cây này, nhưng mà chắc nó bỏ đi rồi...!Đúng rồi chị Giai, chị ra đây làm gì vậy?"
Đặng Dĩnh Giai nghe vậy cũng thở phào, trái tim còn đang hồi hộp treo lên tận cổ họng lúc này mới từ từ hạ xuống.
Hai tay cô vỗ ngực, nhìn về phía Giang Dĩ Trạch nói: "Chị thấy hai cậu đi mãi không về, sợ có chuyện gì xảy ra cho nên chạy ra đây tìm."
Giang Dĩ Trạch hơi rối rắm, không biết nên giải thích ra sao về chuyện cậu và Đường Cảnh Đồng ôm nhau vừa nãy, lúc này thấy Đặng Dĩnh Giai có vẻ thật sự lo lắng đến nỗi đã quên mất chuyện lúc trước, cậu khẽ thở phào bình tĩnh lại.
"Cũng không có gì ạ, ngỗng và thỏ đã làm sạch rồi, chúng ta cùng nhau về thôi." Giang Dĩ Trạch nói xong liền đưa đèn pin cho Đường Cảnh Đồng, cậu định cúi xuống bê chảo thịt.
Đường Cảnh Đồng mỉm cười nhìn cậu một cái, đương nhiên không tiếp nhận đèn pin mà đoạt lấy chảo thịt dưới đất trước.
Sau đó anh hất cằm ý bảo cậu đi trước.
Giang Dĩ Trạch đành phải nhận nhiệm vụ soi đèn cho anh, lo rằng con rắn kia còn chưa đi xa, cậu xung phong dẫn đường cho Đường Cảnh Đồng và Đặng Dĩnh Giai, ba người nối đuôi nhau cẩn thận vừa đi vừa quan sát, thật vất vả mới về đến bãi đất trống.
Nhìn thấy đống lửa lớn bên ngoài chỗ cắm trại, bốn phía náo nhiệt đông đúc, Đặng Dĩnh Giai lúc này mới hoàn hồn thở phào, từ từ trấn tĩnh lại.
Cô cũng không nhàn rỗi mà lập tức đi thông báo cho mọi người xung quanh về chuyện Giang Dĩ Trạch gặp rắn bên bờ suối, nhắc nhở mọi người ra khu vực đó phải cẩn thận một chút.
Dù sao cũng đang sinh hoạt trong rừng, rất nhiều động vật hoang dã có thể tập kích bất cứ lúc nào, cũng may bọn họ nhanh trí đốt một đống lửa lớn, sẽ không có con vật nào dám bén mảng tới cho nên tạm thời khá an toàn.
Giang Dĩ Trạch đợi Đường Cảnh Đồng đặt chảo xuống, cậu cũng buông đèn pin xắn tay chuẩn bị chế biến thức ăn.
Đầu tiên là món thịt ngỗng hầm, đây là