40.
Cuối cùng, Lục Tử Kiêu bị kết án 6 năm.
Tiếu Tử Diệp bị kết án 3 năm.
Lâm Xảo đến một công ty internet, theo lời cô ấy nói, công ty đó là công ty Tiếu Tử Diệp sắp xếp trước cho cô ấy.
Tôi không có ham muốn kiếm tiền, dứt khoát mở một phòng khám thú y đối diện phòng khám của ông ngoại tôi.
Bạn bè xung quanh lục tục kết hôn sinh con, chỉ có tôi và Lâm Xảo còn độc thân.
“Cậu đang đợi anh ấy sao?” Lâm Xảo hỏi tôi.
“Sao có thể chứ?” Tôi cười khổ.
“Tớ đang đợi.” Ngược lại Lâm Xảo rất hào phóng thừa nhận.
“Lúc trước tớ cho rằng có thể làm bạn với anh ấy cả đời, nhưng anh ấy lại vào đó, xem đi, trời có mưa gió thất thường, sớm biết vậy tớ đã lớn mật hơn để theo đuổi anh ấy, ít nhất cũng từng yêu đương, cũng không hối hận.”
“Chờ anh ấy ra ngoài, tớ nhất định sẽ hôn nát miệng anh ấy.”
Cô ấy đã thề.
Nhìn dáng vẻ của cô ấy trông rất buồn cười, nhưng tôi lại rất hâm mộ.
Cô ấy luôn thể hiện cảm xúc của mình mà không hề dè dặt, nhưng tôi lại không thể làm được.
Năm Tiếu Tử Diệp ra tù, tôi và Lâm Xảo cùng đi đón anh ấy.
Anh ấy vẫn không thay đổi, chỉ hỏi chúng tôi: "Tất anh làm ở bên trong đẹp không, hình hoạt hình đấy.”
“Vì không muốn anh vất vả, ba năm nay em không thay tất." Lâm Xảo nói đùa.
“Tôi không đi tất, hai ngày đã cất rồi, vẫn mới y nguyên.” Tôi cũng cười với anh ấy.
Anh ấy cũng không hề tức giận: “Có thể làm tất cho hai mỹ nữ, là vinh hạnh của anh.”
Tiếu Tử Diệp vẫn làm việc trong công ty của mình.
Hàng ngày Lâm Xảo có thêm động lực đi làm, tích cực tán tỉnh anh ấy.
Có một ngày tôi đến công ty của Lâm Xảo đón cô ấy tan tầm, lại thấy Lâm Xảo chặn Tiếu Tử Diệp trong một góc.
“Tiếu Tử Diệp, hai chúng ta thế này rất không có ý nghĩa, anh xem, em thích anh nhiều năm như vậy, mà anh lại không cho em hôn lần nào, cứ vậy em sẽ không buông tha đâu.”
Cổ áo Tiếu Tử Diệp bị Lâm Xảo nắm lộn xộn, anh ấy cười một cách phóng đãng, "Hôn một cái là sẽ buông tha sao?”
“Đúng.”
“Vậy tự em làm được rồi nói sau.” Tiếu Tử Diệp cố ý đứng thẳng người.
Lâm Xảo hoàn toàn với không tới, gấp đến mức dậm chân.
Kết quả Lâm Xảo trực tiếp nhảy bổ lên người anh ấy, ôm cổ anh ấy hôn lên.
Sau đó Tiếu Tử Diệp sợ cô ấy ngã, không thể không đưa tay đỡ lấy cô ấy…
Chuyện sau đó có quá nhiều thức ăn cho chó, tôi ăn không vô, gửi tin nhắn cho cô ấy, yên lặng về nhà.
41.
Thật ra giữa chừng, tôi có đi thăm Lục Tử Kiêu, nhưng không lần nào anh muốn gặp tôi cả.
Có lẽ anh không muốn dính dáng đến tôi nữa.
Tới vài lần mà không gặp được người, nên sau này tôi không đi nữa.
“Cậu ta sợ liên lụy tới em. Hôm trước hôm cậu ta vào tù, bọn tôi có gặp mặt, cậu ta nói nếu tôi được ra ngoài trước, thì phải thay cậu ta chăm sóc tốt cho em.”
Đây là lời lúc Tiếu Tử Diệp nói chuyện phiếm với tôi có nhắc đến.
“Cái tên Lục Tử Kiêu này thực sự rất khốn kiếp, làm bạn bè nhiều năm như vậy, thế mà cậu ta không đối xử tốt với ai cả, ngay cả anh em của mình, cậu ta cũng ra tay độc ác được.”
“Lúc cậu ta ở cạnh em, cũng không tính là quá khốn nạn.”
“Lúc tôi đi cứu cậu ta, cậu ta còn ngửa đầu che mặt mắng tôi, chửi sao tôi lại đi vào, vào rồi ai ở ngoài chăm sóc cho em, em nói xem cậu ta có đủ khốn nạn không hả?”
Tôi trầm mặc nghe tất cả những chuyện về anh, há miệng, nhưng cũng không biết nói cái gì.
“Vậy nên, Trần Song, tôi buông tay." Anh ấy cười nói, “Tôi đấu không lại cậu ta, trên tất cả các phương diện.”
“Nghĩ cách để cậu ta chịu gặp em đi, cả ngày cậu ta sống vô định không có lý tưởng trong đó, căn bản không có suy nghĩ muốn giảm hình phạt.”
“Cậu ta không muốn em còn chút ý nghĩ gì với cậu ta nữa.”
“Cậu ta đang tự sa ngã.”
…
Sau khi nói chuyện với Tiếu Tử Diệp, cả đêm tôi không ngủ được.
Mấy ngày nay, tâm trạng của tôi không tốt.
Không tốt đến nỗi, ngay cả ông ngoại cũng nhìn ra.
“Thất tình à?” Ông ngoại đeo kính, cất kỹ bệnh án.
“Con không yêu…”
“Con đã nói chuyện với cậu Lục Tử Kiêu kia chưa?”
Hả?
“Ông đang nói gì vậy ạ?”
Lúc tôi và Lục Tử Kiêu yêu đương, chưa từng nói với ông ngoại, sao ông biết được nhỉ?
“Từ sau lần con mát xa cho cậu ta, cậu ta cứ thường xuyên tới khám bệnh, có thể có bệnh gì được chứ, ông thấy sắc mặt của cậu ta càng ngày càng hồng hào.”
“Ông ngoại con không phải đồ ngốc, nhất định là cậu ta tới đây tìm con.”
“Còn nữa, nửa đêm luôn có một chiếc xe đỗ trước cửa nhà ta, đợi trời sắp sáng thì lái đi, không phải chiếc xe đó là của cậu ta à?”
“Dạ?”
Xong rồi, sao ông ngoại tôi biết nhiều vậy nhỉ?
“Sau này cậu ta không tới nữa, chắc hẳn hai đứa cãi nhau đúng không.”
"Lần cuối cùng đến đây, cậu ta còn vác rất nhiều hoa vào trong sân, nói là báo đáp chuyện ông khám bệnh cho cậu ta, báo đáp gì mà cần mấy trăm chậu hoa?"
"Huống hồ ông ngoại con thích hoa khi nào, có mà hoa tặng cho con thì có?”
“Con…” Mặt tôi đã xấu hổ đến đỏ bừng, "Không phải tặng con.”
Ông ngoại tôi tức giận liếc tôi một cái, "Ông ngoại mặc kệ người trẻ tuổi các con yêu đương kiểu gì, nhưng con và cậu ta cũng giận dỗi, ầm ĩ lâu quá rồi, đã mấy năm rồi cậu ta không tới nữa?"
Ông ngoại tôi thở dài một hơi, "Gọi cậu ta về nhà ăn bữa cơm đi, để ông xem xem bệnh của cậu ta đã khỏi chưa.”
“Ồ.”
Ông ngoại tôi vẫn chưa biết anh đang ngồi t.ù.
Tôi không biết mở miệng như thế nào, đành phải trả lời qua loa.
42.
Kết quả cũng không biết có phải gần đây làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật hay không, hay là bởi vì tâm sự quá nhiều, buổi sáng sau khi tôi cơm nước xong, tôi đau bụng đến không chịu nổi.
Nhưng ông ngoại tôi ra ngoài khám bệnh cho người khác, căn bản không có ở nhà.
Mới đầu tôi còn muốn nhịn một chút, nhịn đến nỗi mồ hôi đầm đìa, cuối cùng thật sự nhịn không nổi nữa, tôi gọi điện thoại cho Lâm Xảo.
Lúc cô ấy chạy tới, tôi đã đau đến mức không có cách nào nói chuyện.
Tôi được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Là viêm ruột thừa.
Sau khi phẫu thuật xong, Lâm Xảo trông chừng tôi. Tiếu Tử Diệp không có ở đây.
“Anh ấy cũng bị dọa thảm rồi, thấy cậu phẫu thuật xong, không có việc gì thì đi ngay.”
“Ồ.”
“Anh ấy đi tìm Lục Tử Kiêu rồi.”
“Hả?”
Tìm anh làm gì?
Buổi tối, Tiếu Tử Diệp tới đây.
“Còn đau không?" Anh ấy hỏi tôi.
“Không đau.”
“Em làm tôi sợ muốn chết.” Anh ấy lau mồ hôi, “Lục Tử Kiêu ra ngoài sẽ giết chết tôi mất.”
“Liên quan gì đến anh ấy?” Lâu lắm rồi không nghe thấy cái tên này, nhưng trong lòng tôi vẫn không nhịn được nổi lên một chút gợn sóng.
“Hai người quả là giống nhau, mạnh miệng muốn chết, ai cũng luyến tiếc đối phương.” Anh ấy bất đắc dĩ cười cười: “Dù
sao bây giờ trong đó có người ăn ngủ không yên.”
“Anh ấy cũng đâu chịu gặp tôi, ngủ không được thì ngủ không được.” Nghĩ là tức, Lục Tử Kiêu đồng ý gặp Tiếu Tử Diệp, nhưng làm thế nào cũng không chịu gặp tôi.
"Bà cô của tôi ơi, em mau dưỡng bệnh cho tốt đi, tốt nhất là sớm có thể tung tăng nhảy nhót lại. Nếu không, Lục Tử Kiêu ra ngoài, kiểu gì cũng tính nợ lên đầu tôi. Mà cũng phải nói, tôi đây ngoài việc ăn thức ăn cho chó của hai người ra, có được cái gì đâu, tôi có oan hay không chứ?”
“Ai bảo anh nghe lời anh ấy?” Tôi châm chọc nói một câu.
“Tôi dám không nghe lời sao? Từ nhỏ đến lớn tôi đều bị cậu ta đè đầu, giờ thì tuyệt rồi, còn bị vợ cậu ta đè đầu.”
“Đúng là chỉ có Xảo Xảo của mình là đau lòng mình nhất, vợ ơi vợ đâu rồi.”
Anh ấy mắng chửi xong thì hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.
43.
Nửa năm sau.
Tôi vẫn không đi gặp Lục Tử Kiêu, anh cũng không muốn gặp tôi.
Buổi tối tôi và Lâm Xảo đi dạo phố chợ đêm.
Bả vai đột nhiên bị đụng một cái, đau nhức.
Đang định mắng chửi người, người nọ lại nhanh như chớp không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Tên này!”
“Đúng là không có tố chất!”
Tôi và Lâm Xảo nhịn không được phỉ nhổ.
Tôi hoảng hốt cảm thấy bóng lưng kia có chút quen thuộc.
Nhưng người đó biến mất quá nhanh, tôi cũng không nghĩ nhiều.
Trên đường về, tôi luôn có cảm giác bị ai đó theo dõi.
Nhưng khi tôi quay đầu lại, phía sau lại trống rỗng.
Kỳ quái.
Tôi bước nhanh về nhà.
…
Về đến nhà, ông ngoại lại đi ra ngoài thăm bệnh nhân, còn chưa về, tôi càng sợ hơn.
Đành phải khóa trái cửa.
Tắm rửa xong đi ra ngoài, tôi nhìn thấy trên bệ cửa sổ không hiểu sao có thêm một bó hoa hồng.
Có người đã tới đây?
Tôi bắt đầu sợ.
“Là ai?”
“Đi ra!”
Không có ai bước ra.
Tôi cầm điện thoại, giả vờ gọi: "Tiếu...... Tiếu Tử Diệp? Trong phòng tôi hình như có người.”
Đằng sau có người mắng một câu, trực tiếp lao tới ôm tôi, hơi thở quen thuộc đập vào mặt.
“Em kêu tên ai?”
Anh nhìn tôi chằm chằm.
Một giây sau, anh trực tiếp ôm chặt đầu tôi, cúi đầu hôn xuống.
“Lục Tử Kiêu, anh buông em ra.”
“Đừng mơ tưởng.”
Anh hôn tôi nồng nhiệt, có chút nôn nóng.
Chờ anh điên đủ rồi, rốt cục cũng chịu buông tôi ra.
Tôi nhìn anh, "Sao anh lại ra ngoài? Vượt ngụ.c sao?”
Anh quyến luyến nhìn mặt tôi. “Có thể nghĩ tốt về anh một chút không hả? Anh ở trong mắt em là loại người này sao?”
Tôi đẩy anh ra. “Anh làm vậy, nếu bị bắt lại sẽ bị kết án lâu lắm đó, anh mau về đi.”
Không ngờ anh lại vượt ngụ.c.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, anh đúng là phần tử phạm tội thật, có cái gì mà không dám chứ?
“Anh mà không ra, con của em và Tiếu Tử Diệp cũng phải có hai đứa rồi nhỉ?”
Anh tức giận vô cùng.
“Sao anh lại không ra được, ở trong đó cứ nghĩ đến việc em sắp thành vợ người khác, là anh lại muốn nổi điên.”
Nói xong anh lại hôn tôi.
“Em không có quan hệ gì với anh ấy cả, anh ấy đang yêu đương với Lâm Xảo, anh đừng nói lung tung.” Tôi nói xong đưa điện thoại cho anh xem, “Vừa rồi là lừa anh đó, em không gọi điện thoại cho anh ấy.”
Anh lập tức sững người.
Anh nhìn tôi chằm chằm vài giây, đột nhiên nở nụ cười, "Được đó, Trần Song, học được cách gạt người rồi à? Nên trừng phạt em thế nào đây?”
Vừa nói anh vừa tiến lại gần tôi.
“Anh mau về đi, anh đừng phạm pháp.” Tôi vì trấn an anh, kiễng chân, chủ động hôn anh một cái, “Em sẽ chờ anh, bao nhiêu năm cũng sẽ chờ anh.”
"Đừng phạm tội nữa, được không?"
Anh dừng lại đó, bất động.
“Bao nhiêu năm cũng sẽ chờ anh?" Anh cười cười, “Sao em lại ngốc thế?”
“Em thích anh.” Tôi kiên định nói với anh.
Tôi đã gặp anh ở trong mộng rất nhiều lần, tôi không quên được anh.
“Ai cần em thích?” Anh nhẹ nhàng nói một câu, bỗng đỏ hốc mắt.
"Em chờ anh ra ngoài... phòng khám thú y của em hoạt động rất tốt, cuộc sống của hai chúng ta sau này sẽ không thành vấn đề." Tôi xung phong nhận việc lên kế hoạch cho tương lai có anh.
"Ồ, còn muốn sống với anh cả đời?"
“Vâng.”
Đáy mắt anh xẹt qua một tia cảm xúc, đột nhiên quay lưng đi.
Tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Chờ tôi tới gần anh hơn, anh lại đột nhiên ôm chặt tôi vào trong lòng, lẳng lặng một lúc lâu, lại khôi phục dáng vẻ không đứng đắn.
"Bác sĩ Trần đồng ý chờ anh, làm sao anh nỡ để bác sĩ Trần chờ chứ?" Anh cúi đầu hôn tôi, cuối cùng ôm ngang tôi lên.
“Anh muốn làm gì? Buông em ra.”
“Anh được giảm hình phạt, đã thi hành đủ án nên được phóng thích.” Anh cười nhìn tôi, "Bác sĩ Trần nói muốn nuôi anh cả đời, vậy đêm nay anh sẽ trở thành người của bác sĩ Trần, được không?"
Tôi:?
Thật ra không cần đâu!
“Lục Tử Kiêu!”
“Em gọi Diêm Vương tới cũng vô dụng.”
“Ngoan, để anh hôn hôn.”
…
Tên chó này!
Hoàn toàn văn.