13.
Về đến nhà, tôi cũng không biết nói với ông ngoại thế nào về tình cảnh của mình.
Ông chắc chắn sẽ không tin.
May mắn thay lại đúng dịp Lâm Xảo đến nhà tôi, sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện của tôi.
“Dám khẳng định thiếu gia xã hội đen đó thích cậu!” Cô ấy kết luận một câu, “Vậy mau theo đuổi anh ấy đi!”
"Tớ không có bị điên!"
Tôi chỉ gặp Lục Tử Kiêu có ba lần, mà tới tận hai lần chúng tôi đều suýt chế.t.
Tôi vẫn muốn sống thêm hai năm nữa.
"Nhỡ đâu Lục Tử Kiêu người ta nguyện ý rửa tay gác kiếm vì cậu thì sao?"
"Thực ra vấn đề này rất đơn giản, nếu như ngày mai cậu nhất định phải chế.t, cậu còn có thể suy nghĩ nhiều vậy sao? Cậu đã sớm gặm nát miệng của Lục Tử Kiêu rồi.”
Đây là lời lẽ gì vậy trời?
“Không muốn!” Tôi không muốn lấy chồng, tôi sẽ ở với ông ngoại cả đời.
"Vậy giới thiệu tớ với người anh em Tiếu Tử Diệp của anh ấy đi, người hôm đó mời cậu đến quán bar uống rượu á. Anh ấy vừa đẹp trai vừa bệnh kiều, khi yêu nhất định sẽ rất mãnh liệt."
"Tớ không có thông tin liên lạc của anh ta."
"Cậu hỏi Lục Tử Kiêu đi!"
Tôi không dám.
Lục Tử Kiêu nói rằng nếu tôi liên lạc lại với Tiếu Tử Diệp, anh sẽ xử lý Tiếu Tử Diệp.
Nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi.
“Quên đi Xảo Xảo, bọn họ không giống chúng ta, bọn họ rất xấu.” Tôi không thể hại cô ấy.
"Xấu đến mức nào? Có xấu bằng em gái cậu và bà mẹ của cậu không? Tớ nhớ là cô ta cướp bạn trai của cậu, mà mẹ cậu còn tới cảnh cáo cậu không được cướp bạn trai của em gái. Huống hồ, tớ thích người hư hỏng một tí.”
Cô ấy nói không sai.
Lúc mới biết Quý Châu với Trương Linh yêu đương, tôi đã đến gặp Trương Linh.
Nhưng tôi chưa kịp nói gì thì cô ta và mẹ tôi đã tát cho tôi mấy cái.
"Mày cũng xứng cướp bạn trai của con gái tao?"
Mẹ tôi mở miệng ra là con gái tao, nhưng bà ta không nói về tôi.
Trong mắt bà ta, tôi chỉ là một đứa nghiệt chủng của kẻ đã hiế.p dâ.m bà ta, lẽ ra tôi nên ch.ết từ lâu rồi.
“Xảo Xảo, cậu nói xem tại sao tớ lại dư thừa như vậy?” Tôi thở dài một cái.
“Cậu không phải đồ dư thừa.” Cô ấy quay người ôm lấy tôi, “Em gái cậu, mặt to đến nổi điện thoại di động cũng không chứa nổi, lòng dạ còn đen hơn cái cống nước thối ngoài kia, đó mới là kẻ dư thừa.”
Cảm ơn, tôi được an ủi một chút.
Ngủ một giấc đến ngày hôm sau, có người đến phòng khám bệnh.
Quý Châu?
Thậm chí bây giờ tôi còn không muốn nhìn thấy bản mặt anh ta.
Anh ta chặn đường tôi.
"Hai ngày nay em không về nhà."
"Thì sao?"
Anh ta giật mình nhìn tôi, “Em đi ra ngoài với người đàn ông hôm đó?"
"Thấy rồi còn hỏi?"
Tôi thực sự không muốn nói một lời nào với anh ta cả.
"Trần Song, em thay đổi rồi, sao bây giờ em lại chìm đắm trong trụy lạc, giao du với loại người đó?"
"Đúng, tôi thay đổi rồi, anh lấy tư cách gì để quản tôi chứ?"
Anh ta đứng lặng tại chỗ hồi lâu.
"Trước kia em không phải là người như vậy."
Anh ta vô cùng thất vọng rời đi.
Trước đây tôi là người như thế nào?
Vì thích anh ta, tôi đã cố gắng học tập chăm chỉ, cố giả vờ ngoan ngoãn.
Để được học cùng trường đại học với anh ta, tôi đã chọn chuyên ngành thú y.
Yên lặng thầm bước theo sau anh ta ba năm rồi lại ba năm, thậm chí lúc tỏ tình với anh ta, tôi xoắn xuýt đến mấy đêm không ngủ được, chỉ lo sau này ngay cả làm bạn với anh ta thôi mà mình cũng không làm được.
Kết quả, cuối cùng anh ta cũng đồng ý làm bạn trai của tôi, nhưng chưa đầy một tháng đã chia tay.
Chia tay chưa được mấy ngày, anh ta đã ở bên cô em gái ngày nào cũng bắt nạt tôi.
Nhưng rõ ràng anh ta đã nhiều lần tận mắt nhìn thấy em gái tôi bắt nạt tôi, anh ta ở bên ai cũng được, sao cứ phải chọn ở bên cô ta?
Thế giới này kỳ ảo đến mức thái quá.
14.
“Song Song, cậu thức tỉnh rồi, trước kia cậu đâu dám nói chuyện thế này với Quý Châu đâu.” Lâm Xảo giơ ngón tay cái lên cho tôi.
“Chắc là do trước kia quá quan tâm nên mới thế.” Tôi thở dài một hơi.
Về trường học, tôi nghe nói rằng Quý Châu đã chia tay với Trương Linh.
Quý Châu rất kiên quyết.
Trương Linh khóc rất thảm.
Lúc Lâm Xảo kể với tôi, kỳ lạ thay, tôi không hề có chút cảm xúc nào.
Mới có ba tháng mà tưởng như đã mấy năm trôi qua.
Tôi đã quá mệt mỏi.
Buổi tối trên đường đi học về, tôi lại phát hiện có người theo dõi mình.
Khi tôi quay đầu lại, tôi nhìn thấy Trương Linh.
“Trần Song, hôm qua có người nhìn thấy Quý Châu tới tìm chị.” Cô ta hung hăng xông tới tát tôi một cái.
Tát đến nỗi đầu tôi hơi đau.
“Chân mọc trên người anh ta, tôi có thể kiểm soát được sao?” Tôi từ dưới đất đứng dậy, cũng cho cô ta một bạt tai.
"Chị dám đánh tôi?"
Cô ta phát điên, lao vào tóm lấy tôi, lần này tôi không nhượng bộ nữa mà đánh trả lại tất cả.
"Trần
Song, chị thật là hèn hạ, chị có biết tại sao Quý Châu lại chia tay với chị không?"
"Anh ấy biết chị là con của tội phạm hiế.p dâ.m, anh ấy chê chị bẩn."
Chê chị bẩn...
Ba từ này nháy mắt khiến tôi có chút mơ hồ.
Hóa ra là như vậy à.
Trái tim đau như bị ai xé toạc.
Cô ấy lại đổ trà sữa lên người tôi, “Chị không biết sao, là tôi nói cho anh ấy biết.”
Trong đầu có một sợi dây bị đứt.
Tôi lao đến muốn xé xác cô ta ra, nhưng đúng lúc này điện thoại cô ta có cuộc gọi video gọi tới.
"Trần Song, con nhỏ nghiệt chủng này, mày dám đánh con tao!"
"Nếu như mày dám đánh con bé, tao sẽ tống mày vào tù!”
Là giọng của mẹ tôi.
Trương Linh vẫn luôn biết được điểm yếu của tôi.
Tôi thề rằng từ lâu tôi đã không còn khao khát tình thương của mẹ nữa, nhưng giờ phút này trong lòng tôi vẫn cảm thấy khó chịu quá.
Cuối cùng tôi chỉ cầm ly trà sữa ném về phía cô ta, "Tôi sẽ không quay lại với Quý Châu, cô và anh ta đều làm tôi cảm thấy ghê tởm."
Ném xong, tôi xoay người bỏ đi.
Đánh một trận với Trương Linh thì có ích gì?
Nếu tôi thắng thì sao?
Cô ta có mẹ, còn tôi thì không, tôi đã thua từ lâu rồi.
15.
Về đến nhà, tôi ôm chăn khóc cả đêm.
Tôi chợt nghĩ đến Lục Tử Kiêu.
Không biết tại sao, tôi lại yếu đuối đến mức nhắn tin cho một tên khốn lúc 3 giờ sáng.
Hơn nữa, ngay cả số điện thoại này, tôi cũng phải mất rất nhiều công sức mới nhớ ra được.
Nửa giờ sau, cảm xúc của tôi gần như bình tĩnh trở lại, tất cả những gì tôi muốn nói cuối cùng cũng gói gọn trong một câu:
"Có phải anh không?"
Anh không trả lời.
Tôi có chút hối hận, chắc do tôi nhớ nhầm số rồi.
Sau đó tôi ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng ngủ tới lúc 5 giờ rồi dậy đi vệ sinh, tôi phát hiện có một tin nhắn chưa đọc.
Chỉ một từ đơn giản.
"Đúng."
Khi đọc được tin nhắn này, tôi lập tức tỉnh cả ngủ.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, nếu tôi gửi lại cho anh một cái gì đó, tùy hứng như vậy có phải là đã quấy rầy anh không?
Kết quả tin nhắn của anh lại gửi tới: “Sao vậy?”
Sao anh vẫn còn thức?
"Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi vết thương của anh thế nào rồi."
"Còn hơi đau."
"Anh không ngủ được vì đau sao?"
Anh thường xuyên bị mất ngủ, bây giờ lại bị thương nặng như vậy, tuy rằng đã qua mấy ngày, nhưng có lẽ cũng ảnh hưởng không ít.
"Xem như là vậy."
Giờ phút này tôi rất rối rắm, tôi không biết tại sao mình lại đồng tình với một người xấu.
Tôi đúng là bị điên mà.
Tỉnh táo lại, tôi không định tiếp tục gửi tin nhắn cho anh nữa.
Một lúc sau, anh lại gửi một tin nhắn khác.
“Bác sĩ Trần, em có muốn qua xem vết thương một chút không, thuận tiện gặp tôi một lát?”
Tôi:!
“Muộn lắm rồi.” Tôi từ chối.
"Vậy... Sáng sớm thì sao?" Anh lại mời tôi, "Bác sĩ bọn em vô trách nhiệm vậy sao? Tôi là bệnh nhân của em đó."
Tôi nghi ngờ anh đang ở trong CPU của tôi.
Dẫu sao thì bác sĩ chỉ có nhiệm vụ chữa bệnh cứu người, còn lại cứ để pháp luật lo.
Thế nhưng, rõ ràng chính anh đã nói không gặp lại tôi nữa, không muốn có bất kỳ liên quan gì tới tôi nữa, sao giờ anh lại muốn tôi khám bệnh cho anh?
Được rồi, có lẽ anh chỉ coi tôi như là một bác sĩ miễn phí.
"Anh ở đâu?"
"Em xuống lầu đi."