Editor: demcodon
Trì Quân đã kể cho Chung Dịch về cuộc đối thoại của mình và Trương Tiếu Hầu.
Ở Thịnh Nguyên, Trì Quân từ trước đến nay đều mặc vest và thắt cà vạt để hòa nhập vào nơi làm việc.
Cổ áo sơ mi che đi mọi dấu vết.
Nhưng ở trường học, những gì Trương Tiếu Hầu có thể nhìn thấy thì người khác cũng có thể nhìn thấy.
Chung Dịch không thể giải thích được, như thể báu vật của mình bị người khác để ở trong mắt.
Chỉ là suy nghĩ theo cách khác, người khác chỉ có thể nhìn nhưng không thể có được.
Đời trước và đời này có rất nhiều người có thiện cảm với Trì Quân.
Nếu như một dấu vết có thể xua tan suy nghĩ của những người này cũng là một chuyện tốt.
Chung Dịch nhìn rất thoáng với chuyện bạn trai mình bị những người khác nhớ thương như vậy.
Nếu điều này là sự thật thì chỉ có thể chứng tỏ bản thân Trì Quân ưu tú.
Mà chỉ có mình mới có thể hôn Trì Quân, có thể ôm eo hắn và cảm nhận được sự run rẩy nhẹ nhàng dưới lòng bàn tay.
Lòng hiếu thắng của Trì Quân đã đóng một vai trò quan trọng.
Hắn sẽ giành quyền kiểm soát khi hôn môi Chung Dịch.
Nhưng Chung Dịch luôn gian lận, đến bây giờ Trì Quân vẫn chưa phát hiện.
Cậu chỉ cần nhẹ nhàng vuốt eo Trì Quân một chút thì Trì Quân đã không kiềm chế được run rẩy.
Rất đáng yêu.
Rất thích hợp bị người bắt nạt và nuốt vào bụng.
Mà bản thân Trì Quân cũng chưa nhận ra điều này.
Giống như một con báo lười biếng trên đồng cỏ, ngáp một cái và vẫy đuôi.
Cũng không biết mình đã bị kẻ săn mồi càng hung dữ và có vẻ ngoài mê hoặc nhìn chằm chằm.
Trước mặt Chung Dịch, Trì Quân tổng kết: "...
Cho nên, sau khi ăn cơm với Con Khỉ xong tớ vẫn luôn suy nghĩ về lý do tại sao trong hai ngày nay."
Hắn nói: "Tại sao là cậu chứ?"
Chung Dịch đã suy nghĩ rất nhiều