Editor: demcodon
Trước ngày hôm nay, Chung Dịch đã rất lâu chưa gặp Viên Văn Tinh.
Trong cuộc sống của cậu có rất nhiều chuyện: có suy nghĩ và tính toán với nhà họ Đường gia, có suy tính cho sự phát triển tiếp theo của nhà máy hợp.
Còn có công việc ở Thịnh Nguyên, sự tham gia có mục tiêu liên tục của Trì Quân với mỗi cổ đông khác nhau cũng được lên kế hoạch với Chung Dịch.
Cậu thực sự rất bận.
Bận đến mức không có sức lực đi giải quyết những việc lớn nhỏ ở trường.
Nó gần như đã được quyết định, có thể bắt đầu chậm rãi buông tay điểm trung bình.
Chỉ cần không trượt thì thi được bao nhiêu điểm tùy duyên.
Đương nhiên, nếu như ở trong loại trạng thái này, còn có thể được 90 điểm giống như lúc trước, tự nhiên không thể tốt hơn.
Thực sự hết cách thì giữ sáu tranh chín.
--- ---
Viên Văn Tinh thực sự kín đáo.
Hắn coi Chung Dịch là cái đinh trong mắt, lại không biết ở trong mắt Chung Dịch hắn chỉ là một hạt cát, một hạt bụi.
Hắn là một cục đá hơi cản mấy bước chân trên con đường của Chung Dịch sau khi sống lại.
Thật đáng tiếc, nó đã bị Chung Dịch đá sang một bên trước khi vấp ngã.
Chung Dịch không để ý đến hắn.
Không để ý đến hắn oán hận và tức giận.
Hắn không có năng lực đả kích Chung Dịch.
Trước đây, khi hai người còn là sinh viên bình thường.
Nhưng bây giờ, sau khi nhập học một năm rưỡi, Chung Dịch đã là một nhà đầu tư bảy chữ số, là người đứng đầu một nhà máy ký hợp đồng tám chữ số.
Cậu đã đứng ở một tầm cao mà Viên Văn Tinh cả đời đều phải ngước nhìn.
Trên thực tế, chính Viên Văn Tinh cũng chưa từng lưu ý đến.
Khi nghĩ đến Chung Dịch, hắn hận; khi nghĩ đến Diêu Hoa Huy, hắn giận.
Nhưng khi Trì Quân từ nước ngoài trở về lại không có mang quà lưu niệm cho một mình hắn.
Tâm lý cảm xúc của Viên Văn Tinh là mờ mịt, không biết làm sao và hiếm thấy hối hận.
Từ trước đến nay hắn biết mình không đủ trình độ và đẳng cấp bước chung với Trì Quân.
Cho nên, dù cho Trì Quân mới là kẻ cầm đầu dẫn đến hắn bị tất cả mọi người đối xử lạnh nhạt.
Nhưng Viên Văn Tinh vẫn cố gắng hết sức để không nghĩ đến.
Nhưng hắn lại sai lầm cảm thấy được Chung Dịch là đối tượng mình có thể đuổi theo và có thể trả thù.
Chung Dịch ung dung thong thả.
Thậm chí còn rảnh rang thoải mái, ở trong lúc căng thẳng trước mắt còn chỉnh sửa lại ống tay áo của mình.
Mấy bạn học đứng bên cạnh đều nín thở theo dõi cảnh này.
Rất nhiều người suy nghĩ trong lòng: Muốn đánh nhau à?
Chỉ có Trì Quân.
Hắn đi qua một bên tìm một góc tốt hơn.
Dựa vào ghế sô pha, một tay đút trong túi quần, tư thế ung dung, còn thiếu cầm một tách trà.
Hoàn toàn là đang xem cuộc vui.
Nhìn thấy vẻ mặt không quan tâm của hắn, Thượng Tuấn Kiệt lại gần hỏi: "Trì Quân, cậu nói Chung Dịch..."
Trì Quân nói: "Cậu ta sẽ không làm gì Viên Văn Tinh."
Thượng Tuấn Kiệt không hiểu ra sao: "Hả? Đều bị hại như vậy hại còn lấy ơn báo oán sao?" Đây cũng quá lương thiện rồi.
Gã hơi cảm động trước đức tính cao thượng của Chung Dịch.
Trì Quân mỉm cười nói: "Cậu đã hiểu lầm rồi."
Ở Bắc Kinh, trong giới giao thiệp nói lớn rất lớn, nói nhỏ rất nhỏ.
Hiện tại Chung Dịch chỉ là năm hai đại học, cậu còn rất nhiều thời gian để trưởng thành.
Sau hai năm, khi hầu hết mọi người trong trường bắt đầu tìm việc làm thì Chung Dịch từ lâu đã là người nhân viên.
Trì Quân rất chờ mong một ngày kia.
Người đứng trên đám mây làm sao có thể chú ý đến những con kiến bình thường tức giận kêu trời.
Mà bây giờ, cách đó mấy bước, Chung Dịch nhẹ nhàng nói: "Cậu đừng căng thẳng."
Đôi mắt Viên Văn Tinh hiện ra đầy tơ máu.
Chung Dịch thân thiện gợi ý: "Văn Tinh, tố chất tâm lý của cậu quá tệ."
Nhìn qua có vẻ thân thiện, nhưng thực tế sử dụng ngôn ngữ làm dao giết người.
Không chút lưu tình, dao không dính máu, xuyên vào trái tim Viên Văn Tinh.
"Cậu xem, chuyện hại người như vậy cậu cũng không làm được."