Một đồng nghiệp bưng cà phê đi ngang qua, ngạc nhiên mà liếc nhìn Chung Dịch.
Chung Dịch không hiểu ra sao.
Cũng may đồng nghiệp rất nhanh giải thích nghi ngờ cho cậu, chỉ vào khăn quàng cổ vắt trên tay Chung Dịch.
Sau đó lại chỉ trên cổ Chung Dịch hỏi: "Ngày hôm nay cũng lạnh như vậy sao? Cậu còn mang hai cái đi làm."
Đồng nghiệp cũng rất buồn bực: "Không phải cậu thuê nhà ở gần đây sao?" Lúc trước trong bữa tiệc trà, Chung Dịch đã đề cập đến chuyện cậu chỉ sống cách công ty 10 phút.
10 phút, ở trong mắt rất nhiều người, khoảng cách này nếu là từ một phòng có máy sưởi ấm áp dễ chịu đi đến công ty không chỉ máy sưởi còn có điều hòa trung tâm có lẽ không đủ để làm cho ấm áp trên người lạnh xuống.
Nhưng Chung Dịch lại sợ lạnh đến mức này, đi mấy bước đã quấn mình thành con gấu.
Vào lúc này, đồng nghiệp cảm thấy mình đã có một sự hiểu biết mới về thực tập sinh này.
Còn Chung Dịch nghe hiểu được ẩn ý trong lời nói của đồng nghiệp: "..."
Đây là lời giải thích hay là không giải thích? Cậu im lặng một lát.
Khi mở miệng, giọng hơi trầm và hơi khàn.
"Tôi bị cảm." Cậu nói: "Quấn nhiều để đổ mồ hôi."
Đồng nghiệp ồ một tiếng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Sau đó thân thiện nói: "Được, cậu nhanh ngồi xuống đi.
Đúng lúc hai ngày nay không quá bận, tâm tình của anh Tần rất tốt.
Nếu cậu thật sự không chịu được thì nói với anh ấy một tiếng, có lẽ có thể về sớm."
Chung Dịch mỉm cười.
Nhưng dưới ánh mắt lo âu của đồng nghiệp, nụ cười này đều hiện ra trắng bệch.
Những ánh mắt đồng tình đổ dồn trên người cậu.
Chung Dịch không thể làm gì khác hơn là nói: "Đúng lúc buổi chiều tôi có cuộc thi, đã xin nghỉ xong."
Kết quả đồng nghiệp thở dài: "Cậu học ở Đại học Bắc Kinh phải không? Tôi học trường bên cạnh cậu." Cao đẳng Kỹ thuật và dạy nghề Lục Đạo Khẩu: "Có một cuộc thi cuối kỳ, bạn học của tôi ở suốt đêm trong phòng tự học.
Kết quả đi ra ngoài bị té gãy xương, trực tiếp dời cuộc thi.
Cậu kiềm chế một chút, đừng dẫm vào vết xe đổ.
Sức khỏe quan trọng hơn, đừng giống người bạn học kia của tôi, dời cuộc thi là chuyện nhỏ.
Vấn đề ở chỗ cậu ta ở nhà trong cả kỳ nghỉ đông, cả người đều phải mốc meo, haizz."
Chung Dịch: "Được, cám ơn."
Hai người lại nói mấy câu.
Khi đám đồng nghiệp rời đi, Chung Dịch rốt cục có chút không gian thở.
Nhưng đồng nghiệp vừa nói, năm tài chính vừa kết thúc, công việc kiểm toán địa ngục đã tạm thời trở thành chuyện cũ.
Vì vậy trên dưới Thịnh Nguyên đều cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu.
Chỉ là hai ngày nay, tổ bọn họ có rất nhiều người tìm đủ loại lý do xin nghỉ.
Nhưng tính tình của Tần Lâu tốt, chỉ cần lý do không quá đáng thì sẽ chấp thuận tất cả.
Về phần Chung Dịch, vì duy trì thiết lập tính cách cảm mạo đã uống tám ly nước trong một buổi sáng.
Có lẽ nhiệt độ trong phòng làm việc quá cao, qua nửa buổi sáng cậu mới chậm rãi cảm thấy có phải mình thật sự bị sốt hay không, cảm giác hai má nóng lên.
Cậu đi ra ngoài lượn một vòng và hóng gió.
Chung Dịch lập tức hiểu ra cơn nóng lên trước đó hoàn toàn là do nhiệt độ trong phòng nên tạo thành ảo giác.
Đợi đến 10 giờ, trong lúc rảnh rỗi Tần Lâu quay sang bàn của Chung Dịch, hỏi cậu nếu đã xin nghỉ tại sao buổi sáng không dứt khoát nghỉ luôn, như vậy còn có thể ôn tập thêm một