Ánh đèn chiếu xuống, có một hàng bóng mờ dưới lông mi của Trì Quân.
Yết hầu của hắn lăn một vòng, khi ý thức được đã hôn môi Chung Dịch.
Hai tháng ở bên nhau, hơn 60 ngày.
Ngày thường đều bận rộn, rõ ràng làm việc trong một tòa nhà nhưng cách xa nhau năm tầng, ở giữa là vô số phòng ban và hàng trăm nhân viên.
Ở tầng cao nhất, Trì Quân có một cái tên êm tai là trợ lý đặc biệt, nhưng thật ra mỗi phút phải tự mình giành lấy quyền lực, để cho cho rằng là món đồ trang trí đẹp đẽ.
Ở tầng dưới, Chung Dịch đột nhiên gia nhập bộ phận người hàng không, tiêu tốn rất nhiều nỗ lực cuối cùng đã đi đến cốt lõi của dự án.
Thỉnh thoảng gặp nhau trong thang máy cũng chỉ gật đầu cười và nhìn đối phương một cái, cảm thấy mọi chuyện vẫn ổn.
Rất khó nói một câu tình cảm.
Càng đừng nói phần lớn thời gian bọn họ khó có cơ hội gặp nhau.
Dù cho về đến nhà cũng thỉnh thoảng tăng ca.
Vì vậy cho đến bây giờ, mỗi giây phút có thể thân mật bọn họ đều giống như mới vừa bắt đầu tình yêu nồng cháy.
Bây giờ cuối cùng cũng coi như có thể có mấy ngày rãnh rỗi.
Khi bọn họ bay về Thượng Hải, Trì Quân phải lên tinh thần đối phó với cám dỗ từ mọi hướng.
Chung Dịch cũng có chuyện phải bận rộn, cần phải xử lý tài sản của Chung Văn Đống sau lưng một năm trước, và gạch bỏ thân phận của ông, vv...
có rất nhiều việc cần tốn nhiều thời gian.
Hơn nữa, còn hai năm rưỡi là tốt nghiệp đại học, Chung Dịch đã bắt đầu suy nghĩ xem có nên tìm một nhà máy ở Thượng Hải hay không.
Đợi đến khi năm tư đại học thì dời nhà máy đến Thượng Hải.
Đây chỉ là những suy nghĩ ban đầu của cậu hắn suy nghĩ bước đầu, để được thực hiện vẫn cần thực hiện rất nhiều chi tiết nhỏ.
Nói một cách dễ hiểu, nửa tháng kế tiếp hai người có khả năng rất khó có thời gian ở bên nhau.
Vì vậy đêm nay, Chung Dịch đã đề cập đến: Làm người yêu, giữa cậu và Trì Quân vẫn còn một bước chưa thực hiện, nhưng lại bị một cuộc điện thoại bên Thượng Hải cắt ngang.
Sau đó trời xui đất khiến đến bây giờ cũng chưa thực hiện bước đó.
Tiếp xúc thân mặt và có chiều sâu nhất.
Cậu ngồi trên ghế sô pha, nửa người dựa vào lưng ghế mềm mại.
Khi mới vừa dọn đến căn nhà này, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình thật sự có thể đạt được điều mình mong muốn.
Nó giống như một giấc mơ khó tỉnh.
Chung Dịch dành một chút thời gian thất thần nghĩ: Mình chưa bao giờ sẽ là người có thể tận hưởng niềm vui như vậy.
Chỉ là Trì Quân đã làm cho mọi thứ trở nên đặc biệt.
Cậu nghĩ đến khi mình bắt đầu sống lại tinh thần cũng không tập trung.
Cậu rõ ràng đang ở trong sân trường, dùng linh hồn 28 tuổi linh khoác túi da 18 tuổi, đi giữa những gương mặt xa lạ kia.
Vừa nghĩ trả thù vừa nghĩ mờ mịt, không biết hôm nay là ngày nào.
Thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh giấc cảm thấy: Có lẽ mình vẫn còn ở trong ngọn lửa đó.
Mà đây là một hồi tưởng dài về cái chết.
Khi đó huấn luyện quân sự, cậu đã đứng chung với một đám thanh niên thực thụ dưới cái nắng