Chung Dịch chậm rãi liếm rượu chảy trên người Trì Quân.
Trì Quân nhướng mày sốt ruột, dùng ngón tay nắm chặt và dưới ghế sô pha, làm cho miếng vải bằng phẳng ban đầu trở nên nhăn nheo.
Đến lúc này, hắn vẫn cứ không biết sống chết giơ chân lên ma sát nhẹ nhàng bên hông của Chung Dịch.
Sau đó bị Chung Dịch bắt được mắt cá chân của mình, chậm rãi và chắc chắn nâng lên...
"A..."
Trì Quân cắn môi dưới, tưởng tượng nghĩ: Lúc trước mình tập võ Judo lẽ nào chỉ vì làm chuyệ này sao?
Đây là chuyện rất nhiều năm trước.
Bà nội mới vừa qua đời, hắn được tư vấn tâm lý rất lâu.
Một bác sĩ gợi ý nói hắn không thể ra ngoài là bởi vì không có cảm giác an toàn.
Cho nên Tùng Lan đã thương lượng với ông nội mời một người thầy cho Trì Quân, dạy hắn chút võ phòng thân.
Tất nhiên, đối với cậu bé Trì Quân tác dụng an ủi còn lớn hơn tác dụng thực tế.
Hắn học được mấy năm, trong mắt người ngoài hắn trở thành một thiếu niên rộng rãi.
Thân hình cân đối, kết hợp với các bài tập rèn luyện hình thể khác mà có được đường nét cơ bắp không quá mức khoa trương.
Hắn có quá nhiều thứ muốn học, khóa học Judo dần dần dừng lại.
Sau này lên đại học càng thêm không có thời gian luyện tập.
Sau đó chính là bây giờ.
Chung Dịch hôn trán và khóe môi của hắn, nói: "Em vẫn còn phân tâm à?"
Trì Quân cười khúc khích, liếc nhìn chai rượu trên tay Chung Dịch.
Hắn vươn tay ra.
Chung Dịch nhíu mày: "Em chắc chứ?"
Trì Quân: "Chắc."
Chung Dịch giao nửa chai rượu còn lại cho Trì Quân.
Sau một giây, Trì Quân dùng sức vào chân đột ngột đứng dậy, hai người đảo ngược tư thế, đổi thành Chung Dịch bị đè trên ghế sô pha.
Mà lúc này, dưới hông cậu là mảnh vải nhăn nheo mới vừa bị Trì Quân nắm.
Chung Dịch vẫn rất tự nhiên nhìn Trì