Chung Dịch có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của Trì Quân.
Một hồi cậu mới nói: "Anh cũng vậy! Chờ anh."
* * *
Lúc này dưới cái nhìn của công chúng, đặt ở trước mặt Trì Quân, không tốt cũng không xấu.
Thói quen xem phim của khán giả cần được trao dồi và ý thức bản quyền quốc gia cũng cần được tăng mạnh.
Thỉnh thoảng khi một phim công chiếu, sau khi công chiếu thì trước bình minh đã có người bán tài nguyên.
Vi phạm bản quyền tràn lan, phim có kỹ xảo đặc sắc hay hơn.
Nhưng bộ phim có cốt truyện giống nhau rất khó thu hút khán giả vào rạp chiếu phim.
Cũng may có chính sách bù vé, hàng năm đều có một số tiền lớn.
Chỉ cần lợi dụng nó đúng cách cũng không đến mức mất tiền.
Về phần làm sao lợi dụng, đối với người phụ trách mảng điện ảnh và truyền hình Thịnh Nguyên trước đây.
Đó chính là một môn học vấn.
Trì Quân mới đến, dựa theo thông lệ vẫn là giao lưu bàn bạc trên bàn ăn.
Một bàn toàn là người lớn tuổi hơn hắn.
Nhưng với tư cách là Thái tử từ trên trời rơi xuống, Trì Quân ngược lại ngồi ở ghế chính.
Ở bên ngoài là mời rượu sôi nổi giao lưu tình cảm.
Nhưng chờ đến khi Trì Quân lộ ra vẻ hơi say - thực tế thì chưa đến mức say, hắn vẫn còn tỉnh táo, chỉ là trên mặt hơi hồng một chút mà thôi.
Sau đó thuận thế làm cho giọng mơ hồ và nhịp điệu nói chuyện hơi một chút - đã có người không kiềm chế nổi âm thầm thăm dò.
Lý do cũng rất đơn giản.
Trong mắt những người ở trên bàn ăn, chiếc bánh to như vậy.
Nhưng Trì Quân bước một chân vào hiển nhiên muốn động đến lợi ích của người khác.
Trong tình hình như thế, với tư cách là người lớn tuổi, bọn họ đương nhiên hy vọng thiếu gia này có thể thông minh một chút.
Mà Trì Quân ôm gương mặt say chuếnh choáng lắng nghe một lời nói bên tai và âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Hiện tại, một phần lớn daonh thu của rạp chiếu phim đến từ đồ ăn vặt và đồ uống bán trong sảnh.
Sau đó nó phụ thuộc vào kế hoạch của bên phim.
Nếu như muốn chiếu bộ phim vào ngày đầu tiên được ổn thỏa thì đương nhiên phải giao lưu tình cảm với bên rạp chiếu phim, nói nghĩ lý.
Nhưng những mối quan hệ này không bao giờ có thể nói ra trong một câu.
Những người có thể động vào rạp chiếu phim xưa nay luôn là vì lợi ích trần trụi.
Trước kia người đứng đầu tên Mạc Nguyên.
Một bàn toàn là cánh tay đắc lực của gã.
Bây giờ bị thiếu gia chen mất vị trí xuống hàng thứ hai.
Gã thật khó để nói ra những gì suy nghĩ trong lòng.
Nhưng ngoài mặt vẫn nở một nụ cười hào sảng.
Sau đó, Trì Quân gọi điện thoại nói với Chung Dịch: "Nhìn thấy ông ta thì em nghĩ đến ông Thận." Dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Trước đó, anh không phải nói công trường đã xảy ra chút vấn đề sao? Sau đó giải quyết thế nào?"
Chung Dịch dịu dàng nói: "Chỉ chuyện nhỏ, em đừng lo lắng."
Đầu dây bên kia, Trì Quân nhẹ nhõm hơn, câu chuyện quay lại phía mình: "Nhà nước không có khả năng vĩnh viễn trợ giúp cho ngành điện ảnh và truyền hình không có điểm dừng." Một ngày nào đó, bù vé sẽ bị hủy.
Mà đến lúc đó, nếu như rạp chiếu phim dưới cờ Thịnh Nguyên vẫn giống như bây giờ...
Trì Quân lạnh nhạt nghĩ: Đến lúc đó, mình sẽ trở thành chỉ tiếc sắc không thành thép trong miệng Trì Bắc Dương.
Chung Dịch hỏi: "Em có ý