Chung Dịch "ngênh ngang vào nhà", Trì Nam Tang cảm thấy rất nhiều.
Tất nhiên hai người ngồi cùng hàng ghế với ả không có khả năng không xúc động.
Trì Bắc Dương tạm thời dừng lại cuộc đối đầu bằng lời nói với em gái.
Ngược lại quay sang quan sát Chung Dịch kỹ càng.
Ông ta tất nhiên biết người thanh niên này.
Khi con trai ở Bắc Kinh đã đưa cậu đến công ty, đưa thẳng "bạn học" vào tổ dự án cốt lõi.
Sau khi tốt nghiệp đại học lại dẫn về Thượng Hải, một tay đẩy đến vị trí "đồng nghiệp" hiện tại.
Trì Bắc Dương suy bụng ta ra bụng người, ngờ vực lại nghi ngờ.
Ông ta rất phòng bị với Trì Quân, nhưng thật ra càng thêm yên tâm với Trì Minh không thể hiện năng lực và tính cách nhẹ nhàng.
Điều này có thể giải thích được vấn đề.
Với tư cách là người cầm lái của tập đoàn, Trì Bắc Dương đã xem Thịnh Nguyên là của riêng cho mình.
Ông ta không thể hiểu được Trì Quân rốt cuộc là xuất phát từ tâm lý gì khi nâng đỡ Chung Dịch thành như bây giờ.
Hiện tại trong sự sắp xếp như vậy, có vẻ như...
Trì Bắc Dương dường như không có việc gì liếc mắt nhìn người vợ bên cạnh.
Thầm nghĩ: Ông ba cũng không rộng lượng đến mức như vậy chứ.
Ông ta lại quyết định: Tiếp đến phải nhìn lại và điều tra lai lịch của Chung Dịch.
Về phần Tùng Lan.
Bà đi một con đường khác.
Sau khi ăn cơm tối xong, ông Trì lộ ra vẻ mỏi mệt, quản gia đỡ Trì Dung lên lầu nghỉ ngơi.
Tùng Lan cầm lấy khăn ăn lau miệng, một động tác như vậy đều bị bà làm ra tao nhã.
Trì Nam Tang nhìn trong mắt, nhếch môi cười khinh thường.
Tùng Lan lại cười với ả với tâm trạng nhàn nhã thoải mái, nhẹ nhàng nói: “Nam Tang, em và Bắc Dương đã lâu không gặp nhau, có lẽ có chuyện muốn nói.” Đây đơn thuần là mở mắt nói dối.
Nhưng Tùng Lan nói xong thì quay đầu, không để ý đến sắc mặt tiếp theo của hai anh em hai người.
Tầm mắt chậm rãi lướt qua Trì Quân và Chung Dịch, cuối cùng nhìn về phía Trì Dao.
Vẫn là người mợ thân thiết.
Gương mặt xinh đẹp quyến rũ, thái độ nhẹ nhàng nói: “Dao Dao có phải ngày càng cao hay không? Mẹ của cháu không