Người không nỡ nhất
“Đây là…” lập tức đã có người dời mắt nhìn về phía Tề Thiên Dương, Tề Thần Viễn quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy kinh hãi nhìn Tề Thiên Dương.
Tề Thiên Dương đã sớm đoán được điều này, chỉ cười cười một cách khó coi.
Kế tiếp là một tu sĩ tuấn tú trẻ tuổi, tay hắn cầm một thanh chiết phiến, cười tao nhã, hàng lông mày dường như trời sinh đã gắn liền với hai chữ ôn nhu.
Người kia là ai trái lại không mấy ai biết, tông chủ Côn Lôn tiên tông sắc mặt khó coi, người này chính là đệ tử xuất sắc nhất Côn Lôn tông ở trung giới Ninh Hiên Nhiên, trong tông môn đã chuẩn bị đưa hắn vào diện đối tượng trọng điểm cần bồi dưỡng, nếu bắt đi vá trời, đối với Côn Lôn tiên tông mà nói là một tổn thất không thể xóa nhòa.
Lúc này có người chú ý tới đồ vật mà những người xuất hiện trên mặt ngọc mang theo bên người, đầu tiên là cái gương, thứ ba là chiết phiến, mà ngọc bích của Tề Thiên Dương chính là bảo vật nhiều năm qua của nhà họ Tề, ngẫm lại thì biết rõ mối liên hệ trong này, lập tức có người chuyển hướng nhìn về phía Nguyên Ứng chưởng môn nắm giữ Bạch ngọc vô tự thư.
Nhận ra tầm mắt của mọi người, Nguyên Ứng chưởng môn dường như lại trở thành một lão tăng nhập định, chỉ là trên mặt ngọc vẫn không ngừng biến đổi tình huống khác nhau, mọi người sợ nhìn sót mấu chốt vá trời, liền tranh thu tập trung tầm mắt trở lại.
Cảnh tượng thứ tư rất nhanh đã xuất hiện, chỉ thấy hoa tuyết bay lả tả, một tảng đá lớn đứng lặng bên đỉnh núi, thanh nhiên vận trang phục màu đen cầm kiếm đứng thẳng, mặt mày lạnh lùng.
Tất cả mọi người ở Ngự Kiếm Môn không khỏi thất thanh la lên, người này chính là Giang Chiếu Dạ một trong mười đại đệ tử chân truyền, có danh xưng nguyên linh thể tinh khiết nhất trong nghìn năm qua, không bàn đến những điều này, ở đây có rất nhiều trưởng lão trông thấy quá trình trưởng thành của hắn, sư phụ Giang Chiếu Dạ sắc mặt càng đen như mực.
Tề Thiên Dương lẳng lặng đứng ở phía sau Tề Thần Viễn, cũng không biết đang suy nghĩ gì, Tề Thần Viễn có chút không đành lòng cầm tay cậu, chần chờ một lúc lâu, ông mới chậm rãi nói: “Yên tâm.”
Yên tâm cái quỷ gì chứ? Tề Thiên Dương muốn cười, lại có chút muốn khóc.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Sở Hàn Phi, thấy hắn mặc dù không thể nhúc nhích, nhưng ánh mắt của hắn không phải lo lắng mà là tuyệt vọng, giống như cái nhìn cuối cùng ở kiếp trước, nhìn thấy ánh mắt này, Tề Thiên Dương chợt thấu hiểu, họa ập lên đầu, cậu không sợ chết, chỉ sợ quên.
Chuyển sinh đến kiếp sau, quên đi tất cả mọi thứ về người kia, đối diện cũng chẳng nhận ra.
Lúc xuất hiện cảnh tượng thứ năm, mọi người đã tỉnh táo lại, thân ảnh Giang Chiếu Dạ dần dần nhạt đi, thay vào đó là một vị thanh niên mặc trường bào áo gấm thêu bạch kim, ống tay áo phất phơi, tay bắt chéo sau người, đang thêm gì đó vào cự đỉnh trước mặt.
Người này còn nổi tiếng hơn người trước, chính là thiếu chủ Cố Thiên Hàn Dược Vương Cốc.
Đến lúc này, đã có người không đành lòng xem tiếp.
Vốn dĩ những người này đều phải trở thành ngôi sao sáng của thời đại, giờ bỗng dưng…
Thấy thân ảnh Cố Thiên Hàn, Tề Thiên Dương sửng sốt một chút, trong tiềm thức của kiếp trước, trước khi ngày diệt vòn bắt đầu Cố Thiên Hàn đã phi thăng mất rồi, sao lại thế này?
Bạch ngọc vô tự thư cũng không cho cậu thời gian phản ứng, rất nhanh, một cảnh tượng khác lại xuất hiện trước mắt mọi người, một đứa trẻ cả người tỏa ánh vàng chói lọi, nó ngồi trên đùi một tu sĩ vẻ mặt trầm tĩnh, mặt nịnh nọt ôm lấy cổ y.
Trong cảnh này có hai người, một người trong đó thì mọi người đều biết, chính là Vân Tĩnh tôn chủ chính là mới vừa đột phá.
Lại một khung cảnh khác xuất hiện, trong một điện phật môn tuyệt đẹp, một tăng nhân nhắm mắt đang gõ mõ, là Minh Tu, thủ tịch đệ tử Linh Đài Tự, các tăng nhân Linh Đài Tự đều chấp tay hành lễ, niệm một câu A di đà phật.
Sau khi hình ảnh Minh Tu tản đi, một chiếc hòm tử ngọc bàn long xuất hiện trước mắt mọi người, một tu sĩ bạch y nâng tay nhẹ vỗ lên thân hòm, phong độ này, chính là Quân Liên Tiếu.
Tông chủ Côn Lôn tiên tông đã đau lòng đến nỗi không thốt được câu nào, một Ninh Hiên Nhiên thì thôi đi, Quân Liên Tiếu là đệ tử thân truyền duy nhất từ khi ông nhập tiên đồ đến giờ, thân như phụ tử.
Mọi người bị không khí bi lụy ảnh hưởng, liên tưởng đến bản thân, ai mà không có hậu bối ưu tú, ai mà chẳng có người được cả gia tộc dốc sức bồi dưỡng, thật sự thì dù cho bản thân có chết cũng không đồng ý để những người này đứng ra chịu.
Cũng may, người thanh niên xuất hiện tiếp theo không ai quen biết, trong tay ôm một cây đàn dài, đối mặt với mọi người nở một nụ cười ung dung, phía sau, một ảnh mờ có bảy phần tương tự hắn, là một thanh niên sắc mặt tái nhợt u ám.
Mọi người thở phào một hơi đồng thời cũng không khỏi có phần thắc mắc, Nguyên Ứng chưởng môn liếc mặt ngọc, tùy tiện giải thích: “Nhất thể song hồn, đều là chủ nhân.”
Tất cả mọi người chợt bừng tỉnh đại ngộ, Tề Thiên Dương cũng kinh sợ mất rồi, hình ảnh đứng sau chính là Thượng Quan Hân không sai đâu được, thiếu niên trước mặt, là Thượng Quan Tín! Ở kiếp Thượng Quan Hồng Phi, y là cháu trai kinh tài tuyệt thế của cậu.
Lại một khung cảnh khác, Trương Đình Nguyệt nắm trong tay một thanh bảo đao quỷ dị, xung quanh hắn được một luồng huyết sắc bảo vệ, không giống huyết sắc của ma tu, luồng khí này có vẻ chính khí hào hùng.
Tiếp đó là Nguyên Ứng chưởng môn lặng lẽ đứng yên trước mặt ngọc, tâm mắt ông khẽ nâng, vẫn bàng quang như cũ.
Xếp sau là một tu sĩ anh tuấn nhưng lẫn vẻ hung ác nham hiểm, hắn đang đặt một chiếc bút tinh tế sang bên cạnh, ánh mắt trầm trầm ám ám, không biết đang suy nghĩ gì.
Cuối cùng, là một cặp nam nữ lớn lên rất giống nhau, quần áo mộc mạc hơn các tu sĩ trước đó rất nhiều, ánh mắt của hai người ánh lam quang nhưng không có chút tiêu cự nào.
Trong thoáng chốc Tề Thiên Dương nhớ tới, cậu đã gặp qua cô gái mù kia, khi đó cậu còn nghĩ, cô nương này cho người ta cảm giác thật thoải mái, nếu sau này có gặp lại, nhất định phải