Cùng ngươi đi đến cuối đời
Tề Thiên Dương nói xong, cảm thấy uất ức tích tụ mấy ngày nay bị quét đi sạch bong, tự dưng khi không phải đi vá trời, cậu đâu có thánh mẫu đến vậy đâu, nhưng cân nhắc giữa lợi và hại xong, cậu vẫn đồng ý làm, không chỉ để tồn tại trong mớ quy tắc ràng buộc chi chít trong sáng ngoài tối này, mà còn muốn những thành viên trong gia đình cậu có thể đường đường chính chính đứng trước mặt người khác, không phải khom lưng cúi đầu.
Nhưng trên hết, cậu là vì những con người bình thường phải trôi giạt khắp nơi trong trí nhớ này, sự bất lực của những người tu chân không thể phản kháng khi bị dị thú hư không xâm lược, ký ức quá đau khổ khiến cậu không cách nào ngồi yên nhìn chúng xảy ra lần nữa.
Có điều, tuy cậu đã quyết định hi sinh, thậm chí có thể còn phải liên lụy đến tính mạng của Sở Hàn Phi, nhưng không hề muốn phải vì những kẻ miệng đầy triết lý đạo đức, trên thực tế chỉ biết kéo người khác xuống nước, chửi bới sau lưng người khác như này.
Cậu vốn định ra tay dạy dỗ mấy người này một trận, nhưng khi câu nói gần như có chút ngốc nghếch của Sở Hàn Phi vang lên, cậu ngay cả sức để tức giận cũng không có nữa.
Trải qua ba kiếp, chỉ có người này bằng lòng đi đến cuối cùng cậu, bằng lòng vì cậu mà trả giá cả tính mạng, cùng sống, cùng chết.
Tề Thiên Dương nhìn về phía Sở Hàn Phi, trong thoáng chốc mới phát hiện, người đàn ông đẹp trai vô song lúc mới gặp đã tách khỏi cái bóng của nam chính trăng hoa, đáy mắt không phải tình cảm nhẹ nhàng ẩn sau sự hờ hững, dáng vẻ công tử văn nhã nữa, mà hệt như Nghiêm Lạc Thương kiếp trước, một thân áo xanh, lạnh lùng như băng.
Lòng chợt mềm nhũn, cầm lấy tay Sở Hàn Phi, nhiệt độ cơ thể quen thuộc làm trái tim cậu cũng dần ấm lên, nhìn đám Bạch Lương cũng không tức giận nữa, chỉ bâng quơ nói hết lời: “Hiện tại, đang trên đường đến Ngự Kiếm Môn, vị công tử này, có thể làm ơn biến mất trước mắt bản thiếu gia được không, miễn phá hỏng tâm trạng người khác?”
Trên thực tế vẻ ngoài của Tề Thiên Dương rất dễ nhận ra, kí chủ của mười ba tiên khí, mười ba bức chân dung hầu như đã lan truyền khắp toàn bộ giới Tu Chân, trong đó, bức của Tề Thiên Dương là một thiếu niên tướng mạo tinh xảo nổi bật, khóe mắt đuôi mày vẫn còn nét lông bông tuổi trẻ làm người nhìn ganh tỵ, nhưng do cậu là người đầu tiên bỏ trốn, khiến người khác chú ý nhất, nhưng thế lực nhà họ Tề quá lớn, không ai dám thò đầu ra nói mà thôi.
Sự thật đúng là Bạch Lương không nhận ra Tề Thiên Dương, hắn xưa nay luôn tự nhận là con cưng của trời, đối với những người mà hắn thấy ưu tú hơn hắn đều lựa chọn làm ngơ xem như không thấy, cho dù tranh vẽ Tề Thiên Dương dán hết đầu đường cuối ngõ gần như mỗi người một bức, nhưng hắn vẫn hoàn toàn không hay biết gì.
Mấy sư huynh đệ kia của hắn đều vì mới ra khỏi một bí cảnh lớn, nghe thấy việc này thì hùa mắng theo.
Lời nói ra đã rõ ràng như vậy, có ngu thì cũng nghe được ý tứ trong câu của Tề Thiên Dương, Bạch Lương sắc mặt hết đỏ lại trắng, thấy mặt Tề Thiên Dương ngẩng lên, nhìn hắn cứ như muốn khiêu khích, trong lòng lửa giận bừng bừng, căng mặt cười, làm bộ bừng tỉnh, bảo: “Thì ra các hạ là Tề công tử Tề Thiên Dương? Nói như vậy, trái lại là tại hạ mạo phạm rồi, Tề công tử có thể nghĩ thông suốt là chuyện tốt, mong rằng công tử đừng nên u uất trong lòng, bằng không nếu việc vá trời bị hủy hoại trong chốc lát, thực sự là kiếp nạn của chúng sinh.”
Hắn nói thế, cũng do Nguyên Ứng chưởng môn đã đề cập qua, vá trời là việc phải cam tâm tình nguyện.
Tề Thiên Dương liếc nhìn hắn một cái, thấy tên công tử bột nói chuyện còn ngậm cây kim này phiền thật sự, lạnh lùng đáp: “U uất lớn nhất trong đời bản thiếu gia chính là trong số những người mà ta vá trời cứu được lại lẫn vào những thứ như ngươi đó, không bằng đạo hữu hi sinh một chút, để bản thiếu gia ra đi vui vẻ một chút được không?”
Sắc mặt Bạch Lương đen như cục than, hắn và mấy đồng bạn đều nghĩ ở đây có nhiều người đang ngồi như vậy, cho dù là đại năng cũng phải vì chút danh dự mà e dè, hơn nữa kẻ mà họ mắng còn là thứ mà gần đây người người hô hào túm tụm đòi đánh, ai mà biết sẽ đụng phải chính chủ đâu? Cả đám bị dọa cho hồn vía lên mây.
Đặc biệt là họ còn nghe nói vị nhị thiếu Tề gia này có một đạo lữ kiếm tu, là chuyển thế của Sương Hàn Kiếm Tôn, chuyển tu một đời, tu vi kiếm đạo còn cao hơn một bậc so với khi xưa, rõ ràng chỉ là kỳ Độ Kiếp, nhưng không tốn chút sức nào đã giết được hai tán tiên, từ đầu đến cuối chỉ mất hai khắc.
(30 phút)
Bạch Lương triệt để mất hết mặt mũi, mãi đến khi bị đuổi khỏi quán trọ, hắn vẫn nghĩ không thông, rõ ràng trước đây hễ ai đối đầu với hắn cũng bị hắn nói cho khuất phục, bị mọi người thóa mạ, sao mà đến phiên tên Tề Thiên Dương này, tất cả lại chẳng có tác dụng gì hết vậy?
Sở Hàn Phi nói: “Làm sao vậy? Mấy người đó có gì không ổn sao?”
Tề Thiên Dương nghi hoặc cau mày, dằn ý muốn giết người nổi lên vào thời khắc Bạch Lương ra khỏi quán trọ xuống, phất tay áo: “Không có gì.”
Đến Ngự Kiếm Môn đã là chuyện một tháng sau, giờ đây những người tự nguyện đều đã đến đông đủ, những người không đến tổng cộng là bốn người, Thượng Quan Tín, Ngôn Húc Phong, Vân Tĩnh tôn chủ và Cố Thiên Hàn.
Thượng Quan Tín xuất thân không rõ, tu vi không rõ, thậm chí, tên tuổi cũng không rõ luôn, chỉ có một điểm để kiểm chứng là chuyện một thể hai hồn, nhưng đã qua nhiều ngày như vậy, cả giới Tu Chân phát động cuộc truy tìm quy mô lớn, cũng không lần ra được một sợi tóc của người này.
Tề Thiên Dương tuy đã ra quyết định vá trời, nhưng dù sao đó cũng là quyết định của bản thân cậu, không thể nào quyết định thay người khác, cậu tôn trọng suy nghĩ của mọi người, bản thân Thượng Quan Tín không muốn, cậu sẽ không tiết lộ chuyện của hắn ra.
Trong đại sảnh tụ họp rất nhiều kí chủ tiên khí, có lẽ do có khả năng thành