Có lẽ đây là kết truyện
Tất cả mọi người đều giật mình, nhất là Tề Thiên Dương, cậu rất sốc, kiềm lòng không đặng đưa mắt nhìn về phía cửa, Sở Hàn Phi hiểu rõ tâm trạng phức tạp của cậu, chỉ yên lặng cầm tay cậu.
Không giống những kí chủ tiên khí khác, Thượng Quan Tín ngay từ đầu đã không có một tí tung tích gì, mấy ngày này gần như toàn bộ giới Tu Chân đều đi tìm hắn, lại chẳng tìm được gì, đó là do bản lĩnh che giấu của Cầm Trung Kiếm luôn đứng đầu trong các tiên khí, mọi người thật ra đã cam chịu việc kí chủ Cầm Trung Kiếm đang cố ý né tránh việc vá trời, vì thấy tự dưng nhảy ra một tin tốt như thế, tất cả mọi người đều không thể phản ứng kịp.
Thượng Quan Tín vào lúc này, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, cười khanh khách bước vào chính sảnh, một thân phong độ vượt trội, giật mình nhận ra hắn vẫn là dáng vẻ trước đây, Tề Thiên Dương bỗng nhiên không muốn nói gì nữa.
Trăm dân bách tính, có lẽ cảm thấy rất may mắn khi kí chủ mười ba tiên khí mỗi người đều là hạc trong bầy gà, lại dám đứng ra gánh vác tránh nhiện cho thiên hạ chúng sinh.
Thượng Quan Tín nhìn thấy Tề Thiên Dương, nhưng hắn chỉ khẽ mỉm cười một cái, Tề Thiên Dương không thể miêu tả tâm trạng của mình, cảm thấy, cảm thấy có chút kỳ lạ, lúc đầu Cố Thiên Hàn tới cũng cười với cậu như vậy, còn cả Ngôn Húc Phong mới nãy cũng thế, tự nhiên thấy bất an trong lòng, nhưng trực giác mách cho cậu biết, chuyện này không hề có ác ý gì.
Nếu người khác đã không bận tâm, cậu dũng không cần phải đào cho ra nguyên nhân, Thượng Quan Tín không còn là thiếu niên luôn lẽo đẽo theo sau cậu, đầy sùng bái mà gọi cậu là Nhị thúc, mặc dù không biết sau khi cậu qua đời, từ một đứa cháu chẳng bao giờ có thể ghi lại dấu ấn trên dòng sông lịch sử của giới Tu Chân, rốt cuộc đã đi xa đến mức nào, chỉ dựa vào khí thế và uy áp nguy hiểm kia, Tề Thiên Dương cũng biết, đối phương đã sống rất rất lâu, lâu đến nỗi có thể đã quên mất cậu là ai.
Chỉ còn lại mười ngày, bất kể là tranh thủ cơ hội dành thêm chút thời gian ở cạnh Sở Hàn Phi, hay cùng người nhà gặp mặt, trò chuyện, thời gian dường như không bao giờ đủ.
Thấy Tề Thiên Dương từ từ thu hồi tầm mắt, Thượng Quan Tín khẽ nhếch môi, nói với Nguyên Ứng chưởng môn người có quyền uy cao nhất ở đây: “Chưởng môn đưa ra thời gian thật sự có hơi xui, tại hạ ngày đêm gấp rút lên đường, đúng là có chút mệt mỏi, ôi chao, ha ha, quên giới thiệu, tại hạ Thượng Quan Tín, cùng cháu trai đời thứ mười chín Thượng Quan Hân bái kiến chưởng môn.”
Không giống những người khác, trên người hắn rõ ràng có hai thần hồn, một hồn tuy suy yếu, nhưng linh hồn không có tổn thương nào, có thể thấy được người ta bỏ công nuôi dưỡng, một hồn đó thuộc về Thượng Quan Hân đứa cháu đời thứ mười chín.
Nguyên Ứng chưởng môn cẩn thận nhìn hắn, dừng một hồi mới nói: “Tới là tốt rồi.”
Giọng nói có chút lạnh nhạt, Thượng Quan Tín cũng không bận tâm, hắn trên người ma chướng quá nhiều, phạm tội nghiệt cũng không ít, tu vi cao một chút là có thể nhìn ra được, những người từng gặp, mười thì hết chín kẻ không thích hắn, nhưng hắn có thể tự tin không thẹn với lòng, thế là đủ rồi.
Lời kế tiếp Tề Thiên Dương không biết thế nào, chọn lãng phí thời gian chẳng khác nào lãng phí sinh mệnh của mình, sau khi nghe xong toàn bộ những gì cần chú ý cho việc vá trời, mọi người được giải tán, cậu kéo Sở Hàn Phi về ổ nhỏ của mình.
Từ xa đã trông thấy ổ nhỏ quen thuộc, cảm giác nhiệt tình còn chưa kịp chạy lên não, mấy bóng người đứng trớc cửa đã khiến hai người cứng còng tại chỗ.
Ngoại trừ Tề Thần Hiên không biết nên đối mặt với nam thần hồi trẻ của mình hiện tại đang thâm tình đến nỗi muốn chết chung với cháu mình ra sao, hầu như mọi người trong nhà họ Tề đều đến, cha Tề đứng phía trước, dáng dấp bình thường vô cùng phong lưu tiêu sái nay cũng nhuốm phần tiều tụy rất nhiều, thấy Tề Thiên Dương và Sở Hàn Phi trở về, ông mở to đôi mắt đỏ ngầu mệt mỏi, một tay lấy Lăng Vân Bích được thu nhỏ lại cỡ chừng bàn tay, ném vào lòng Tề Thiên Dương, giọng khàn khàn: “Con cháu nhà họ Tề bất kể đưa ra lựa chọn như thế nào, chỉ cần nó không thẹn với lương tâm là được!”
Tề Thiên Dương nhìn phụ thân dường như chỉ trong một đem mà đã già đi hai mươi tuổi, huynh trưởng trầm mặc và cả mẫu thân đỏ hoa vành mắt, vén áo quỳ xuống.
“Thiên Dương bất hiếu, sau này, phiền huynh trưởng chăm sóc cha mẹ giúp đệ.” Cậu nói xong, nghiêm chỉnh hành đại lẽ ba quỳ chín lạy.
Cha Tề môi run run, lời muốn nói cuối cùng cũng không thốt lên được, ông muốn bảo thiên hạ nhiều anh hùng hảo hán như vậy, không đến phiên một đứa bé