Cuộc sống đau khổ của Tề gia gia và Tề cha
Thân là gia tộc kỳ lạ nhất giới Tu Chân, đám thiên tài nhà họ Tề chẳng bao giờ đi con đường bình thường, nhưng Tề Thần Hiên lại là một bé ngoan, ngoại trừ tính cách có phần kiêu ngạo một tí, độc miệng một xíu, khiến người ta không ưa cho lắm ra, thì từ nhỏ đến lớn chẳng gây họa gì cả, xuôi gió xuôi nước tu luyện đến kỳ Phân Thần, hắn mới hai mơi bảy tuổi, từ đây về sau, phải lên thượng giới tu hành.
Mấy ông cụ trong tộc rất yên tâm về hắn, nhưng vẫn cho gọi người đến, tỉ mỉ căn dặn: “Lần này lên thượng giới, Hiên nhi hành sự không cần quá cố kỵ, nhưng có vài điều vẫn phải nhớ cho kỹ.”
“Phàm là con cháu nhà họ Tề, đều là hạc trong bầy gà, chỉ cần kiên định, chuyện phi thăng ắt sẽ thành công.
Nhưng thiên hạ này, còn rất nhiều kẻ tầm thường khác, Hiên nhi phải nhớ rõ, đừng tùy tiện kết khế ước đạo lữ với người khác, vô ý một chút thôi là có thể hủy hoại con đường tu hành của con.”
Khi ấy lực chú ý của Tề Thần Hiên đều đặt hết lên thanh Tầm Phong kiếm vừa mới chiếm được, nghe thế cứ ậm ờ đồng ý, không để trong lòng.
Căn cốt của hắn rất tốt, tu vi tiến bộ cực nhanh, sớm đã đặt mục tiêu phải phi thăng, tuy không hề có ý khinh thường người khác, nhưng hắn không nghĩ một người bình thường có thể hấp dẫn hắn được, nói chi là cảm xúc muốn dành cả đời cho nhau.
Mãi đến khi ngồi lên linh thuyền bay đến thượng giới, Tề Thần Hiên buông Tầm Phong kiếm, chuẩn bị tĩnh tọa minh tưởng mấy ngày giết thời gian, lúc này một trận lắc lư dữ dội cắt ngang động tác của hắn, hắn đang định đi điều tra xem sao, thì thấy một người sống sờ sờ bị văng tới từ hư không, hắn rũ mắt nhìn sang, nhìn một cái mà lún chân cả đời.
Người nọ tên là Vệ Bích, một tu sĩ tam linh căn nho nhỏ, lớn hơn hắn mấy tuổi, nhưng chỉ mới Trúc Cơ, toàn thân đầy đặc điểm của một kẻ bình thường.
Nhìn thấy hắn, y như bị sợ ngây người, tỉnh táo lại thì bắt đầu xum xoe lấy lòng.
Người giống vậy, bình thường hắn chẳng thèm liếc mắt tới, nhưng có sẽ phương thức ra sân của tu sĩ nhỏ này quá đặc biệt, hoặc có lẽ nhờ gương mặt đẹp trai thanh tú trời sinh của y, hắn không ném người ra khỏi thuyền.
Tiểu tu sĩ không dùng tên thật, mãi sau này hắn mới nhận ra, bình thường hắn gọi y sẽ không phản ứng kịp, lúc đó y cứ như một con sóc bị vạch trần âm mưu, dễ thương vô cùng, vì vậy Tề Thần Hiên cũng không thèm truy cứu.
Đại năng trên thượng giới đi nhan nhản trên đường, Kim Đan không bằng chó, đến thượng giới rồi Vệ Bích chẳng đi đâu được, cho nên hắn liền bảo y đi theo hắn, kêu làm hạ nhân, kỳ thật Tề Thần Hiên nhìn gương mặt đó, đâu có sai làm việc gì nổi, cuối cùng vẫn là hắn chăm sóc Vệ Bích nhiều hơn.
Lấy tiêu chuẩn của đàn ông, Vệ Bích quá đẹp, rất hiếm thấy, lại không ẻo lả, cứ như một vị công tử được nuông chiều từ bé, có đôi khi Tề Thần Hiên cũng thường thường nghĩ, người này phải chi được sinh ra trong thế gia, mới xứng với cái tướng này.
Cuốc sống ở Ngũ Thành Minh bình đạm mà gian khổ, vì muốn y không bị thương vì uy áp trong thành, Tề Thần Hiên bày một kết giới trong viện, không cho y đi ra ngoài, Vệ Bích cũng rất hiểu chuyện, mỗi ngày an an ổn ổn ở trong viện lo liệu việc nhà.
Tề Thần Hiên không ngờ mình có thể vấp ngã một cách dễ dàng như vậy, chỉ trải qua những ngày tháng không có gì đặc biệt như thế, rồi có một ngày, hắn chợt phát hiện, hắn đã không thể rời khỏi người này.
Dần dần bắt đầu quan tâm tới tâm tình của người đó, chú ý cách ăn mặc của mình, lo lắng mỗi ngày hắn ở trong viện có buồn chán hay không, lo trước giờ mình có nói hay làm việc gì khiến y có ác cảm hay không, toàn để ý mấy chuyện mà trước giờ bản thân hoàn toàn chẳng thèm đoái hoài tới…
Vào khi hắn còn chưa ý thức được, cái người con trai trầm mặc ít nói hay tự ti này đã nắm được trái tim hắn vào trong lòng bàn tay.
Tề Thần Hiên nghĩ, thôi thì cứ vậy đi, phi thăng là vì hắn thích, thế nhưng ở cùng với người này lại khiến hắn càng vui hơn, chọn cái gì, không cần nghĩ cũng biết.
Quá trình từ thiên tài đứng đầu gia tộc biến thành một nửa phế vật diễn ra rất