Vu Tiểu Ngư nói liên tục, nụ cười trên gương mặt Trần Gia Vũ mỗi lúc một gượng gạo.
Bữa ăn này, ít nhất cũng gần mười nghìn rồi.
Mấy cô gái tươi cười rạng rỡ chụp hình suốt cả buổi, ăn uống vui vẻ.
Còn Trần Gia Vũ ăn bít tết Wellington cả nghìn tệ mà như thể đang nhai sáp.
“Trưởng phòng, cậu ra đây với tớ chút”.
Trương Hàm vỗ vai cậu ấy.
“Hai người này làm trò quỷ thì thế?”
Vu Tiểu Ngư ngạc nhiên.
“Trưởng phòng, lát nữa cậu lấy cái này đi tính tiền đi, mật mã là 6 số 6, chắc tiền trong thẻ của tớ đủ đấy”.
Trương Hàm lấy thẻ ngân hàng của mình ra, sợ nếu nói còn dư hơn chín triệu sẽ làm cậu ấy sợ, bởi thế Trương Hàm không nhắc đến số dư trong thẻ của mình.
“Cậu lấy đâu ra nhiều tiền thế?”, Trần Gia Vũ nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.
Trương Hàm còn nghèo hơn cả mình kia mà, lần này có thể chi một lần hơn mười nghìn tệ, làm cho cậu ấy hơi sững sờ.
“Không phải tớ trúng số sao? Nói xài hết là để lừa Trần Linh thôi”.
Trương Hàm nhún vai.
“Thôi đi, để tớ tự nghĩ cách vậy, cùng lắm thì hỏi mượn người nhà, gom góp một ít chắc cũng đủ”.
Trương Hàm không quan tâm đến Trần Gia Vũ mà ráng nhét thẻ vào trong tay cậu ấy.
“Mọi người đều là anh em cả mà, đừng có xa lạ như thế, trước kia cậu giúp tớ không ít”.
Anh cũng không buồn để ý đến vẻ mặt của Trần Gia Vũ nữa, đẩy cậu ấy vào bàn ăn.
Thế nhưng vào lúc này, có một thanh niên ngồi ở vị trí của Trương Hàm.
Người đàn ông ấy đeo kính gọng vàng, mặc đồ vest hàng hiệu, gương mặt trắng trẻo, tóc tai gọn gàng, trông có vẻ rất nho nhã, là mẫu người mà các cô gái ưa thích.
Trương Hàm nhíu mày.
“Người anh em, chúng tôi không quen biết anh, anh ngồi ở chỗ của tôi… Thế không tốt lắm đâu nhỉ”.
“Cậu là ai hả?”
Gương mặt người đàn ông ấy có vẻ không vui, thế nhưng anh ta vẫn đứng dậy.
“Không có gì, đừng cãi nhau, anh ngồi ở chỗ tôi đi”.
Trần Gia Vũ là một người thật thà, thế mà còn xin lỗi anh ta.
Người đàn ông ấy mỉm cười, vẻ khinh thường thoáng hiện lên trong ánh mắt.
“Đây là Hàn Phong, bạn thời cấp 3 của tôi, lên đại học anh ấy sang Úc, bây giờ về nước chơi”.
Vu Tiểu Ngư giới thiệu.
Hàn Phong vội vàng bổ sung.
“Vẫn còn hai thân phận nữa, tôi là bạn trai cũ của cô ấy, bố của tôi là giám đốc chi nhánh của tập đoàn Tinh Thần, để các vị chê cười rồi”.
Nghe thấy thế, Trần Gia Vũ ngẩn ngơ, rồi lại miễn cưỡng nở nụ cười.
Hàn Phong cũng để ý đến điểm này, đôi mắt anh ta hơi híp lại.
Mấy người vốn đang nói chuyện đều im miệng, bầu không khí hơi lạnh lẽo.
Hàn Phong nhìn cách ăn uống vụng về của Trương Hàm và Trần Gia Vũ mà cảm thấy hơi buồn cười.
“Ăn món Tây không phải ăn như hai người đâu…”
Hàn Phong nhếch môi cười, rồi chậm rãi khoe cách ăn món Tây đúng đắn.
Vốn dĩ trước kia Trần Gia Vũ và Trương Hàm chưa từng đến nơi nào giống thế này, không biết cũng là chuyện bình thường, thế nhưng bị anh ta chỉ thẳng mặt như thế lại hơi mất mặt.
Mấy người trên bàn đều nhìn bọn họ, khiến cho Trần Gia Vũ cúi gằm đầu xuống, Trương Hàm lại thản nhiên, muốn ăn thế nào thì vẫn ăn như thế đó!
Đồ nhà quê!
Hàn Phong âm thầm mắng chửi trong lòng.
“Phải rồi, mọi người có muốn uống một chút rượu vang hay không, tôi cứ thấy thiêu thiếu một chút gì đó”.
Hàn Phong hỏi các cô gái.
“Được thôi…”
Mọi người lần lượt đồng ý.
Trương Hàm âm thầm cười lạnh, rượu vang ở đây rẻ lắm cũng vài nghìn, đắt thì vài chục nghìn, cái tên này… Cố tình làm cho trưởng phòng xấu mặt.
Chắc Hàn Phong cũng nhận ra chủ xị Trần Gia Vũ là một người nghèo túng, không những không biết lễ nghi ăn uống cơ bản nhất khi dùng món Tây, hơn nữa còn hết sức tự ti khi ngồi bên cạnh anh ta.
“Đợi đã!”
Vào lúc Hàn Phong định gọi rượu vang, Trần Gia Vũ bèn lên tiếng ngăn cản.
“Tôi…”, Trần Gia Vũ đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng cũng cất tiếng: “Tôi không có nhiều tiền như vậy, không mời mọi người uống rượu vang nổi đâu”.
Trần Gia Vũ sợ rằng tiền trong thẻ Trương Hàm không nhiều, cuối cùng cậu ấy cũng không màng đến thể diện của mình nữa.
Nhưng có một điều mà cậu ấy không biết, thẻ của Trương Hàm chứa hơn chín triệu chín, cho dù có mua cả nhà hàng này cũng đủ!
“Hả?”
Hàn Phong nghe thấy thế bèn phì cười, tiếng cười rất chói tai, khiến cho Trần Gia Vũ vô cùng xấu hổ.
Vu Tiểu Ngư cảm thấy mất mặt, cô ta