“Ôi, đó không phải là Ngụy Thanh Quân sao, sao lại đi chung với vua sừng thế?”
“Trương Hàm là thứ nghèo nàn, Ngụy Thanh Quân cũng là tấm gương học sinh nghèo vượt khó, tự kiếm tiền đóng học, chẳng phải đi chung với nhau là chuyện hết sức bình thường sao?”
Một cậu nam sinh nhếch môi cười, gương mặt đượm vẻ khinh thường, thực chất trong lòng cậu ta ghen tị muốn chết, mình giàu hơn Trương Hàm mà tại sao Ngụy Thanh Quân lại không thích mình chứ?
“Nếu như tớ là Ngụy Thanh Quân thì tớ đã tìm công tử nhà giàu rồi, được ăn ngon mặc đẹp có người hầu kẻ hạ, ông trời ban cho lớp vỏ ngoài đẹp đẽ mà cậu ta lại không biết đường lợi dụng”.
Có một cô nữ sinh nói với giọng chua chát.
Trước kia Trương Hàm đã quen với những lời bàn tán như thế.
Trương Hàm đã có khả năng miễn dịch.
Nhưng điều khiến anh cảm thấy kinh ngạc là Ngụy Thanh Quân cũng không hề bị ảnh hưởng một chút nào cả.
Gương mặt cô ấy vẫn thản nhiên như thường.
“Thế tớ gọi món nhé…”
Trương Hàm vừa cầm thực đơn lên, một cậu con trai đã vội vàng chạy đến, ngồi xuống bên cạnh anh.
Trương Hàm nhíu mày lại.
“Người anh em, chúng ta có quen nhau không?”
Người đàn ông ấy hừ hừ, nhìn Trương Hàm với vẻ khinh thường.
“Tôi là phó hội trưởng hội học sinh trong trường, Sở Hà”.
Người con trai ấy lạnh lùng tự giới thiệu bản thân.
“Thanh Quân, sao cậu lại ăn chung với nó, nó làm cái gì cậu có biết không?”
Người này không có ý đồ gì tốt, chắc hẳn là người theo đuổi Ngụy Thanh Quân?
Trương Hàm đau trứng, má ơi, sao đi đâu cũng có loại người này xen vào vậy.
Với lại kẻ ăn cắp quần áo thật sự cũng đã bị bắt rồi, thế mà cậu ta còn bôi nhọ mình.
Ngụy Thanh Quân nhíu mày lại, cảm thấy hơi khó chịu: “Cậu đến đây làm gì, tôi có mời cậu đâu”.
“Thanh Quân, cậu đừng nói thế, lẽ nào cậu không hiểu tâm ý của tớ sao?
“Tôi đã nói rồi, tôi không có cảm giác gì với cậu hết, hơn nữa quan hệ giữa tôi và cậu ấy cũng không giống như những gì cậu tưởng tượng”.
Ngụy Thanh Quân cảm thấy mệt mỏi.
Kể từ lúc quen Sở Hà đến bây giờ, lần nào cô ấy kết giao với nam sinh khác thì Sở Hà cũng đều bám theo như gà mẹ bảo vệ con vậy.
Mình đã nhiều lần nói cho cậu ta biết bọn họ không thể nào đến với nhau rồi, thế nhưng Sở Hà vẫn khăng khăng làm theo ý mình.
Trương Hàm nghe thấy thế bèn bật cười.
Hóa ra cái tên này cũng là một kẻ lụy tình.
“Cậu cười gì đấy!”
Thấy Trương Hàm cười mỉa mình một cách trắng trợn, Sở Hà bèn lạnh mặt ngay.
“Tôi cười cậu không tự biết mình biết ta”.
“Cái đồ vô dụng, cậu có tư cách nói tôi sao? Đừng nghĩ rằng tôi không biết cậu chính là vua sừng trong trường của chúng ta”.
Bình thường nghe người khác giễu cợt nhiều lần quá rồi, thật ra Trương Hàm cũng không mấy để ý, nhưng bây giờ Sở Hà nói thế, khiến Trương Hàm không khỏi nhíu mày lại.
Bầu không khí trở nên gượng gạo, Ngụy Thanh Quân quát: “Sở Hà, tôi không muốn trở mặt với cậu, cậu đi đi.
”.
Sở Hàn sượng cứng người: “Thanh Quân, tình cảm của chúng ta không bằng thằng nhóc này sao? Nhà tớ có tiền, tớ có thể nuôi cậu cả một đời, cái thằng này làm được không?”
Được rồi, lại gặp thêm một cậu ấm chỉ biết ăn chơi đua đòi nữa.
“Ai nói là tôi không thể?”
Trương Hàm mỉm cười, nhỉn Sở Hà với vẻ đùa bỡn.
“Ha ha ha…”, Sở Hà phá ra cười sằng sặc giống như nghe thấy chuyện gì nực cười lắm vậy: “Cậu có thể? Cậu chính là một trong bốn tên nghèo nàn nổi tiếng của trường ta, tôi nhớ cậu từng lên cả bảng xếp hạng, tôi còn đi tìm hiểu nữa mà, cậu thường xuyên bị Mã Phi Dương sai vặt.
Bạn gái cậu cũng không thể chịu nổi cái tên nghèo túng như cậu nữa nên mới chia tay chứ gì!”
Sau khi nói dứt lời, Sở Hà giơ ngón tay chỉ vào chiếc Audi A6.
“Loại người nghèo khổ như cậu ấy, không biết đến chừng nào mới mua nổi chiếc xe này nữa, khoảng cách giữa chúng ta đã được định trước từ lúc mới sinh ra rồi!”
“Đúng là khoảng cách giữa chúng ta đã được định trước từ lúc mới sinh”.
Trương Hàm gật đầu đồng ý rồi quay sang nói với Ngụy Thanh Quân.
“Hay là chúng ta đổi sang chỗ khác ăn? Tớ mời cậu…”
Ngụy Thanh Quân cũng không muốn dây dưa với Sở Hà nữa, cô ấy gật đầu đồng ý ngay.
Trương Hàm phóng khoáng vỗ vai Sở Hà.
“Không phải cậu nói khoảng cách sao? Lát nữa tôi sẽ cho cậu thấy khoảng cách giữa chúng ta”.
Trong lúc nói chuyện, Trương Hàm đã nhắn tin cho Trần Hổ.
Gương mặt Sở Hà có vẻ rất kỳ lạ, người xung quanh nghe thấy thế đều cười rộ lên.
“Ồ, vua sừng muốn PK với cậu Sở kìa”.
“Không biết tự lượng sức mình,