“Để tớ mời đi”.
“Đồ gia trưởng!”
Khương Phàm Thư cười, nhưng cũng không từ chối.
Trương Hàm cười khổ, cầm lấy mấy quyển sách trong tay Khương Phàm Thư.
Để con gái cầm coi sao được.
“À, đúng rồi, sao không thấy cậu lấy túi xách tớ tặng ra dùng thế?”
Trương Hàm khó hiểu hỏi.
“Quá đắt tiền, không nỡ”.
“Nếu đã tặng cho cậu thì cậu cứ dùng đi, cùng lắm sau này tớ lại mua thêm cho cậu thôi!”
“Khoác lác cái gì!”, Khương Phàm Thư quay đầu, cười khẽ dùng ngón trỏ búng lên trán anh: “Được rồi, sau này nếu còn mua thứ đắt tiền như thế nữa tớ sẽ không nhận đâu!”
Trương Hàm biết Khương Phàm Thư sợ mình tiêu tiền quá nhiều vì cô ấy, thầm thấy ấm áp.
Cô gái như vậy rất hợp làm vợ.
Từ cấp ba đến nay, cô ấy vẫn luôn rất tốt với mình.
Chưa từng xem thường mình, Trương Hàm vẫn luôn rất cảm kích điều này, dù vào lúc anh khó khăn nhất, Khương Phàm Thư vẫn có thể giúp đỡ anh khi cần.
Nhưng vì tính trọng nam khinh nữ của anh làm hại, có một khoảng thời gian quan hệ của hai người trở nên hơi lạnh nhạt.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đều đã trở về lúc ban đầu rồi.
Trương Hàm cảm thấy đây là một chuyện không thể nào tốt hơn.
Hai người đi đến chợ đêm, Khương Phàm Thư cười tươi, một chốc mua đồ ăn vặt ở tiệm này, một chốc dừng lại ở tiệm kia.
Có rất nhiều người nhận ra cô, một nhân vật giống nữ thần như thế, đi đến đâu cũng sẽ là tiêu điểm.
Trương Hàm đón nhận ánh mắt của mọi người, trong lòng không có sự tự ti như trước đây nữa, ngược lại còn hơi kiêu ngạo.
“Sao vua sừng lại đi cùng với nữ thần của tôi vậy? Tôi phải tìm một cơ hội giết chết cậu ta mới được!”
“Haiz, tôi thất vọng quá, không ngờ mắt nhìn của Nữ thần Khương lại tệ thế”.
“Thật là hoa lài cắm bãi phân trâu”.
Tuy mọi người hạ thấp Trương Hàm đủ kiểu, nhưng bọn họ đều ước gì mình là Trương Hàm, như vậy sẽ có thể đến gần Nữ thần Khương.
Khương Phàm Thư đưa cho anh một xâu thịt nướng, cười khẽ.
“Thấy sao, đi ra ngoài với tớ nở mày nở mặt lắm đúng không”.
“Ừm, đúng là nở mày nở mặt, nhưng tớ sợ mấy người bảo vệ kia của cậu sẽ đánh hội đồng tớ”.
Trương Hàm tỏ vẻ rất sợ, khiến Khương Phàm Thư cười tươi rói.
Lúc này, Trần Linh ra ngoài đi dạo.
Cô ta đã được cứu về mấy hôm rồi, nghe nói những chuyện Diệp Thiên Tường đã làm, Trần Linh không chút do dự chia tay.
Diệp Thiên Tường cũng không hề nể tình, thẳng thừng nở nụ cười châm chọc rồi đồng ý.
Trần Linh tim như tro tàn, chỉ muốn nói xin lỗi Trương Hàm, dù sao cô ta nghe nói Trương Hàm bỏ ra rất nhiều tiền, cuối cùng mới cứu mình ra được.
Vốn định ra ngoài mua gì đó ăn, nhưng đến đây lại nhìn thấy hình ảnh thân mật khăng khít của Trương Hàm và Khương Phàm Thư.
Trần Linh sững sờ tại chỗ như bị điện giật.
Trong lòng cô ta vô cùng phức tạp, có thẫn thờ, có hối hận.
“Mọi thứ đều không quay lại được nữa rồi”.
Cô ta thầm tự giễu một câu.
Trương Hàm và Khương Phàm Thư nói nói cười cười, vẫn chưa phát hiện ra cô ta.
Mà Trần Linh lại như một đứa trẻ làm sai chuyện, trốn trong một góc tối nào đó.
Có lẽ Trương Hàm sẽ mãi mãi không biết chuyện này, cũng không ngờ cô gái này lại biết hối hận.
Đêm khuya, Trương Hàm và Khương Phàm Thư chào nhau dưới lầu.
Hai người nói đùa một lúc lâu, Khương Phàm Thư mới chậm rãi rời đi.
Về đến phòng ngủ, Trần Gia Vũ đưa một tấm áp phích tới.
“Khai mạc long trọng của cuộc thi sinh viên ca hát cả nước!”, Trương Hàm đọc nhẩm: “Cậu đưa tớ cái này làm gì?”
Trần Gia Vũ trợn mắt xem thường: “Khương Phàm Thư và Tiểu Ngư sẽ tham gia, ngày mai tổ chức vòng loại ở trường, đến lúc đó cùng nhau đi cổ vũ nhé!”
“Ơ kìa, bây giờ đã gọi là Tiểu Ngư rồi à? Người ta vẫn chưa đồng ý với cậu đâu…”, Trương Hàm cũng không quan tâm cậu ấy có mất mặt không, cứ thể đả kích.
“Yêu một người không cần quan tâm đến những thứ này”.
Trần Gia Vũ hào sảng phất tay.
Trương Hàm bất đắc dĩ lắc đầu.
So với Vu Tiểu Ngư, Trần Gia Vũ quá ngây thơ, nếu nói đến chuyện đùa giỡn tình cảm, trưởng phòng này của mình cách xa Vu Tiểu Ngư vạn dặm.
Trương Hàm cũng chỉ lo cậu ấy sẽ bị tổn thương sâu sắc, anh từng trải qua cảm giác đau đớn khôn cùng đó,