“Vâng ạ”.
Trương Hàm thầm cười mỉa mai, chỉ có đám người không biết nhìn hàng này mới tự thấy vui vẻ thôi.
Cụ Ngụy lấy mắt kính từ trong túi ra, cẩn thận quan sát tỉ mỉ một lát rồi buông cái ấm xuống, sau đó trầm ngâm hỏi: “Tiểu Trương, cháu mua ấm trà này… ở đâu thế?”
“Không phải đã nói rồi sao, bảo đảm là mua từ sạp vỉa hè kia, chắc cũng không mất bao nhiêu tiền đâu ạ”, Ngụy Đình Đình không đợi Trương Hàm đáp lời đã vội vàng nói.
Bây giờ chị ta không muốn nhìn người này thêm một phút giây nào nữa, nhanh chóng giải quyết rồi đuổi Trương Hàm ra ngoài mới là vấn đề quan trọng.
“Cháu im miệng!”
Cụ Ngụy nhìn cháu gái miệng lưỡi sắc bén này, lớn tiếng trách mắng.
Ngụy Đình Đình bị cụ ông quát một câu thì không dám nói nữa, chỉ nghiêng đầu liếc xéo Trương Hàm một cái, trong lòng càng thấy căm hận hơn.
Đều tại tên vô dụng này hết.
Lúc này Sở Hà và Lý Thanh thấy cụ Ngụy nổi giận cũng không tiện nói gì thêm.
“Cụ Ngụy, khi nãy cháu nhớ ra chưa mang quà đến cho ông, bèn vội vàng kêu bạn mua một món đến, khi nãy ra ngoài là để lấy quà”.
Trương Hàm nói dối mà vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Ồ…”, cụ Ngụy im lặng.
“Có lẽ người bạn này cũng là một kẻ nghèo khổ, có thể mua được thứ tốt gì chứ!”
Lý Thanh cười khinh bỉ.
“Cái này cháu có thể làm chứng, Trương Hàm hoàn toàn không quen biết với ai trong trường cả, đám người trong phòng ký túc xá của bọn họ cũng rất nghèo”.
Sở Hà thân là phó chủ tịch hội sinh viên, muốn điều tra những chuyện này cũng không có gì khó khăn.
“Bố, bố còn đang chần chừ gì thế, con sẽ kêu người đuổi cậu ta ra ngoài ngay!”, Ngụy Nguyên Sơn nói.
Dường như cụ Ngụy không nghe thấy lời của ông ta, mà nhìn sang Trương Hàm.
“Cái ấm này là đồ sứ của Đại Cảnh Đức à?”
“Cụ Ngụy đúng là có mắt nhìn!”, Trương Hàm gật đầu.
“Cái gì?”
Lý Thanh không hiểu ý câu này.
“Ha ha ha…”, cụ Ngụy cười ha ha, sau đó tán thưởng: “Cái ấm này là do trấn Cảnh Đức làm ra, tính đến nay đã có lịch sử hơn 400 năm rồi, nhìn xem vết trầy ở miệng ấm này đi”.
Cụ Ngụy nở nụ cười vui mừng, chỉ nhìn thôi đã biết cụ ta rất thích cái ấm trà này rồi.
“Đáng tiếc ấm tốt lại không có tách đi cùng, thật tiếc quá”.
Mọi người nghe thấy lời này đều sửng sốt!
Bọn họ đều biết đến trấn Cảnh Đức, trước kia nơi đó từng là nơi làm đồ sứ tốt nhất.
Đồ sứ nhà quan hay đồ sứ dân gian đều đứng hàng đầu, đối với một người sưu tầm, có được đồ sứ của trấn Cảnh Đức chính là báu vật vô giá!
“Ông nội, ông nói thứ này là đồ cổ sao?”
Sắc mặt Ngụy Đình Đình rất kỳ lạ: “Sao tên kia có đồ cổ được chứ, khi nãy rõ ràng cậu bạn Sở này nói nhà Trương Hàm rất nghèo mà”.
Nếu là thật, có lẽ còn đắt tiền hơn Phật ngọc mà Lý Thanh đã tặng nữa.
“Đừng nói là trộm nhé?”, Lý Thanh thầm ghen tị, nghi ngờ nói một câu.
Câu này như khiến mọi người bừng tỉnh.
“Anh không có chứng cứ sao có thể nghi ngờ người khác như vậy chứ?”, Ngụy Thanh Quân thấy Trương Hàm đã lấy quà ra rồi mà những người này vẫn làm khó thì thấy phẫn nộ.
“Thanh Quân, cháu đúng là ngây thơ, không hiểu lòng người hiểm ác”, Ngụy Nguyên Sơn dạy dỗ: “Cháu nói xem, bản thân Trương Hàm có thể mua nổi món quà như thế không?”
“Hừ, tôi thấy chắc là trộm rồi! Mau báo cảnh sát đi, nếu không sẽ liên luỵ đến nhà họ Ngụy của chúng ta đấy!”
“Bố, không thể nhận thứ này được!”
“Đúng đó ông nội, tuy nhà họ Ngụy chúng ta không giàu, nhưng tuyệt đối phải có nguyên tắc mới được!”
Hai bố con Ngụy Nguyên Sơn kẻ xướng người hoạ, chê bai Trương Hàm một cách thậm tệ, thậm chí còn nói là tội phạm.
Trên mặt cụ Ngụy mang theo chút do dự, sau đó vẫn để ấm trà vào trong hộp lại.
“Tiểu Trương, tuy ông thích thứ này, nhưng… không dám nhận”.
Cụ Ngụy vừa nói xong câu này, một giọng nói sang sảng đã vang lên:
“Cụ ông, ông chỉ việc yên tâm nhận lấy thôi, xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Cách đó không xa, một người đàn ông vạm vỡ thong thả