Cùng lúc đó, trong lòng càng không khỏi khinh thường Trương Hàm thêm mấy phần, hèn nhát thì thôi, còn không biết cách đối nhân xử thế, chẳng mang được quà cáp gì đến hết.
Trương Hàm không thèm quan tâm đến ánh mắt của những người khác, hôm nay đến vội, thật sự đã quên mua quà cho Khương Phàm Thư.
“Lát nữa tớ sẽ tặng bù quà cho cậu”.
Trương Hàm nói với Khương Phàm Thư.
“Ha ha ha…”
Đám người Mã Phi Dương ôm bụng cười to.
“Tên này có tiền mua quà sao?”
“Chắc là đi mua một ly nước kém chất lượng ngoài vỉa hè đó”.
“Có khi còn chẳng đủ tiền mua ấy chứ, trừ khi ngày mai nhịn đói cả ngày”.
“Tất nhiên là chạy vặt cho anh Phi thêm mấy lần chắc cũng lo được”.
Nghe thấy lời này, mọi người càng cười vui vẻ hơn.
Khương Phàm Thư không để tâm đến lời nói của đám người Mã Phi Dương, cười với Trương Hàm.
“Cậu mua cái gì tớ cũng thích”.
Lòng ghen tị của Mã Phi Dương thoáng chốc bùng lên.
“Được, được, được lắm…”, Mã Phi Dương chỉ vào Trương Hàm, khinh thường nói: “Tao rất muốn xem xem mày có thể mua gì cho cô ấy!”
Không thể không nói, Mã Phi Dương thật sự quá mặt dày.
Khương Phàm Thư đuổi cũng không đuổi được, hết cách, chỉ có thể cho hắn ngồi xuống, dù sao cũng là bạn cùng lớp, Khương Phàm Thư không muốn trở mặt hoàn toàn.
“Đúng rồi, tôi có một người bạn mở một quán karaoke cực kỳ xa xỉ, đợi lát nữa mọi người ăn xong có muốn đi chơi không”.
Lúc nói câu này, Mã Phi Dương không ngừng đảo mắt qua lại giữa Khương Phàm Thư và Vu Tiểu Ngư, cũng phải thôi, có lẽ hai người là người xinh đẹp nhất ở nơi này rồi, Mã Phi Dương nghĩ tuỳ tiện cua được một em, dẫn ra ngoài cũng khá là hiển hách.
“Mọi người có muốn đi không?”, Khương Phàm Thư hỏi ý kiến của những người khác.
“Đương nhiên là đi rồi… Về sớm như vậy cũng không có gì làm”.
“Đúng đúng đúng, tớ còn muốn nghe cậu hát thêm mấy bài nữa, chị em tốt của tớ!”
Mấy người bạn của Khương Phàm Thư đều tỏ vẻ rất có hứng.
Vu Tiểu Ngư cũng không tiện làm ảnh hưởng đến hứng thú của mọi người, gật đầu hùa theo.
“Chúng tôi… không đi đâu…”
Trưởng phòng Trần Gia Vũ ngẫm nghĩ rồi nói.
“Đừng, phải đi cùng nhau chứ, tiện thể tao còn muốn xem thử rốt cuộc Trương Hàm mua quà gì cho Khương Phàm Thư nữa”.
Mã Phi Dương vội ngăn cản ý muốn rút lui của trưởng phòng.
Trương Hàm vẫn không nói gì chợt bật cười.
“Mọi người cùng đi chơi đi, tớ không sao hết”.
Trương Hàm nhìn ra được ánh mắt của Trần Gia Vũ chưa từng rời khỏi người Vu Tiểu Ngư, Trương Hàm hiểu cậu ấy, đoán chừng là vừa gặp đã yêu rồi.
Anh cũng không muốn làm mọi người mất hứng.
“Vậy quyết định như thế đi!”
Mã Phi Dương như sợ Trương Hàm đổi ý vậy, vội vàng nói.
Hừ hừ, đợi đến địa bàn của tao rồi, xem ông đây trừng trị mày thế nào.
Ăn cơm xong, Trương Hàm nói tạm biệt trước, muốn đi chuẩn bị một phần quà cho Khương Phàm Thư.
Khương Phàm Thư kéo anh sang một bên.
“Mua rẻ thôi, đừng sĩ diện hão làm khổ thân”.
Anh nhìn ra sự lo lắng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Phàm Thư.
Trương Hàm cười gật đầu: “Yên tâm, cậu muốn đắt tiền tớ cũng không có tiền mua cho cậu đâu”.
“Hừ, mấy năm nay tặng tớ nhiều món trang sức rẻ như vậy, tớ cũng có nói gì đâu”, Khương Phàm Thư trợn mắt: “Đợi lát nữa nếu Mã Phi Dương còn kiếm chuyện với cậu, chúng ta sẽ bỏ về trường luôn”.
“Ừm”.
Tạm biệt mọi người, Trương Hàm chậm rãi rời đi, vẫn chưa nghĩ ra nên mua gì.
Trước kia nghèo khó đã quen, bây giờ tự nhiên có tiền, lại không biết tiêu thế nào, ngược đời thế không biết?
Trương Hàm đi vào một khu thương mại, mơ màng vào một tiệm chuyên tiếp thị hiệu Chanel.
“Chào cậu, xin hỏi cậu cần mua gì, cứ nói với chúng tôi là được”.
Một người đẹp tiếp thị khách sáo chào hỏi, quan sát sơ qua cách ăn mặc của Trương Hàm.
“À… Cô cứ làm chuyện khác đi, tôi tự xem là được”.
Đây cũng là lần đầu tiên Trương Hàm đến nơi thế này, khó tránh khỏi hơi gò bó.
“Vâng, được”.
Nhân viên tiếp thị xoay người, bĩu môi, đổi thành vẻ mặt khinh thường.
Trong lòng còn không khỏi mắng một tiếng đồ quê mùa.
Nhìn cách ăn mặc của Trương Hàm đã biết người này hơn phân nửa là đến xem cho biết.
Do tố chất nghề nghiệp, nhân viên tiếp thị mới không nổi giận.
Trương Hàm tuỳ ý vừa đi vừa xem, anh không hiểu những thứ này, nên chỉ muốn mua một thứ đắt tiền thôi.
Lúc Trần Linh còn là bạn gái luôn kêu anh mua cho cô ta một cái túi xách, trước kia anh