Chỉ chốc lát, quản lý bán nhà đã gọi người lấy máy quẹt thẻ đến.
Hắn ta nhìn Trương Hàm với vẻ mặt đắc ý.
“Nào nhóc con, nhập mật mã cho tôi xem, cũng để mọi người xem thử rốt cuộc trong thẻ cậu có bao nhiêu tiền luôn?”
Trương Hàm cười châm chọc.
Sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến trước máy quẹt thẻ.
Lúc này Mã Phi Dương và bạn gái của hắn cũng nhích lại gần, Vu Tiểu Ngư và Dương Minh cũng thò đầu tỏ vẻ tò mò.
Tích tích tích tích tích.
Mật khẩu nhanh chóng được nhập vào, Trương Hàm quay đầu nhìn quản lý bán nhà, chờ mong được thấy vẻ mặt của hắn ta.
Trên máy quẹt thẻ đặc biệt xuất hiện một dãy số dài.
Mồ hôi lạnh trên người quản lý lập tức tuôn rơi.
Hắn ta nhìn Mã Phi Dương, lại nhìn Trương Hàm.
“Sao cơ…”
Mã Phi Dương vốn dĩ đang xem trò hay thấy vẻ mặt của quản lý thì thầm thấy không ổn.
Hắn vội vàng đi tới xem con số dài trên máy quẹt thẻ.
“Một mười trăm nghìn…”
Không phải Trương Hàm nói tiền anh trúng số đều xài hết rồi à? Vậy hơn chín triệu này ở đâu ra chứ, mẹ nó!
Mã Phi Dương cảm thấy mặt mình nóng rát, khi nãy còn nói người khác không có tiền, trong nháy mắt người ta đã lấy ra chín triệu, đừng nói là mua một căn nhà, dù có mua hai căn cũng không thành vấn đề nữa, còn có thể trả đứt một lần luôn.
Lúc này Dương Minh cũng đến gần xem thử, sau đó cũng tỏ vẻ ngạc nhiên như nhìn thấy ma vậy, không ngờ trong thẻ của thằng nhóc trông nghèo khổ này lại có tới chín triệu.
Thật ra khi nãy lần đầu tiên mình nhìn thấy Trương Hàm cũng cho rằng anh đến để phá đám.
Ai ngờ trong nháy mắt, bạn của em gái mình đã khoe ra chín triệu.
Đừng nói Trương Hàm này là con nhà giàu có sở thích giả nghèo nhé?
Vu Tiểu Ngư trợn tròn mắt, chẳng trách trước đó Trương Hàm tự tin thế, thì ra trong thẻ có nhiều tiền như vậy.
Mua túi xách Chanel số lượng có hạn cho Khương Phàm Thư cũng không có gì lạ.
Trương Hàm thấy vẻ mặt như ăn phải phân của mọi người thì thấy rất buồn cười, ngoài mặt lại làm như nghiêm túc.
“Tôi đã đưa tiền ra rồi, có phải anh nên thực hiện lời hứa của mình không?”
Trương Hàm nói với quản lý tiêu thụ.
“Ặc…”
Quản lý nhìn về phía Mã Phi Dương với ánh mắt trông mong, hy vọng hắn có thể ra mặt giải hòa cho mình và bạn học của hắn.
Ai ngờ Mã Phi Dương lại quay đầu đi, điệu bộ kiêu ngạo như chuyện này hoàn toàn không liên quan đến mình.
Quản lý bán nhà tuyệt vọng.
“À ừm… Anh trai này, để tôi giới thiệu cho cậu một căn hộ chất lượng tốt nhé, đảm bảo cho cậu trải nghiệm tốt hơn những căn hộ cùng giá khác, công ty chúng tôi cũng có thể giảm 10% cho cậu, ừm, nếu như thế còn chưa đủ…”
Trương Hàm không rảnh nghe hắn ta nói nhảm, trực tiếp ngắt lời.
“Mấy chuyện này nói sau đi, thực hiện lời hứa của anh trước đã”.
Lúc này Dương Minh cũng tiến lên.
“Sao hả quản lý, anh chơi không nổi à?”
“Đúng rồi, không phải khi nãy anh kiêu ngạo lắm sao, bây giờ biết sợ rồi hả?”
Trong lòng Vu Tiểu Ngư cũng nghẹn một cục tức.
Quản lý tiêu thụ thấy chuyện hôm nay không thể tránh khỏi cũng hết cách, hơn nữa nếu khách hàng này có thể xong thủ tục mua bán, dù tính hết hoa hồng cho Dương Minh, cuối cùng hắn ta vẫn có thể lấy được chút tiền trung gian, nghĩ lại cũng không tính là lỗ.
Quản lý an ủi mình, cuối cùng hơi nhục nhã quỳ gối xuống đất.
Rất nhiều người trong sảnh đều nhìn sang, quản lý tiêu thụ thấy trên mặt mình nóng rát.
Tất cả đều vì doanh thu, hắn ta thầm nói một câu.
Trương Hàm vỗ tay bôm bốp.
“Xem ra ánh mắt của quản lý anh cũng không sắc bén lắm, lần này anh nhìn người còn không chuẩn bằng thân dưới của anh nữa, có phải anh cũng không hợp làm nhân viên tiêu thụ không?”
Quản lý tỏ vẻ ngượng ngùng.
“Đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, mong cậu tha thứ cho”.
Nói xong, quản lý bắt đầu sủa tiếng chó.
“Gâu gâu gâu…”
Bây giờ hắn ta thật sự muốn chết đi cho rồi.
Nhưng người có thể lấy ra nhiều tiền như thế có lẽ cũng là cậu chủ nhà giàu, quản lý tiêu thụ không thể trêu vào được, không dám xúc phạm đến anh nữa.
Nhân viên của nơi bán căn hộ đứng ở phía xa chỉ trỏ vào quản lý, trên mặt mang theo nụ cười trộm, xem ra bình thường tên này trách mắng cấp dưới của mình không ít.
Trương Hàm thấy người này quỳ xuống dễ dàng