Y tá trưởng hùng hổ nói làm nước bọt văng tung tóe, suýt nữa văng cả lên mặt Trương Hàm.
"Có tể đợi thêm một chút không? Sắp có người mang tiền đến rồi”.
Nhưng y tá trưởng không muốn cho Trương Hàm bất kỳ cơ hội nào, quả quyết từ chối.
"Không được! Nếu đó là tiền ăn trộm từ công quỹ của tập đoàn Tinh Thần thì quan hệ công chúng của bệnh viện chúng tôi cũng sẽ gặp rắc rối.
Cậu chỉ biết lo cho thân mình thôi, nào có biết áp lực chúng tôi phải gánh trên lưng?"
Trương Hàm đâm ra bực mình, thầm nhủ hay là cứ bảo Lưu Tô vật ngã đám người này trước rồi đợi Lục Yên Vân giải quyết sau.
Nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất, anh lặng lẽ lắc đầu.
"Cậu Trương, cậu muốn tự phối hợp hay chúng tôi cưỡng ép?"
Giọng y tá trưởng sặc mùi cảnh cáo.
"Thôi được rồi, tôi tự đi”, Trương Hàm nhìn lại mình, trên người tròng bộ đồ bệnh nhân, cơ thể vẫn còn ê ẩm từng cơn, bước đi thôi cũng là vấn đề.
Anh gượng đứng dậy nhưng không nổi.
"Này...!có thể cho mượn cái băng ca không?"
"Không! Lẹ cái chân lên!", y tá trưởng hối thúc với một nụ cười mỉa mai.
Cô y tá lọt thỏm sau đám người thấy vẻ chật vật của Trương Hàm thì mừng rơn, nghĩ thầm ban nãy anh còn đòi đuổi cô ta ra ngoài, chưa gì đã gặp báo ứng.
Mấy tay bảo vệ to con bước tới, lóng ngóng đỡ Trương Hàm đứng dậy.
"Đau đau đau!!"
Trương Hàm rên lên.
Mẹ nó chứ, những vết thương trên tay anh lúc bị xe tông giờ đã kết vảy, bị mấy tay này đụng vào nên nứt toác, máu ứa ra thấm đỏ cả lớp băng trắng bên ngoài.
Lưu Tô thấy vậy thì không màng lệnh của Trường Hàm nữa, chỉ tung ra mấy cú đá đơn giản đã khiến mấy tay bảo vệ ngã lăn cù ra đất, kêu la oai oái.
Y tá trưởng không ngờ Lưu Tô này lại hung hăng đến vậy, bèn lui lại nhìn cô ấy chòng chọc.
Cô y tá cũng nơm nớp lo sợ, xem ra vừa rồi Lưu Tô chỉ định ném cô ta ra khỏi phòng thôi đã là nương tay.
"Không tin được! Hành hung nhân viên, không trả viện phí, xem thường pháp luật! Các người chờ trát hầu tòa đi!"
Y tá trưởng chỉ vào Trương Hàm mà mắng mỏ.
Bà ta cho rằng không thể ém nhẹm chuyện này nữa mà phải báo cáo lên ban lãnh đạo, có gì để họ trực tiếp báo cảnh sát, không ngờ trong lúc hấp tấp rời đi lại đụng phải một người ngoài cửa.
Binh!
"Ui da!"
Y tá trưởng vốn đã không vui bèn trực tiếp quát lên: “Mắt mũi để đâu hả con chó này!"
Thường ngày bà ta đối xử với bệnh nhân rất ân cần chu đáo nhưng lại mang thái độ độc địa và cay nghiệt với cấp dưới.
Hôm nay bà ta bị Trương Hàm chọc giận.
Thứ nhất cho rằng anh chỉ là một kẻ nghèo xác xơ muốn ở nhờ bệnh viện, thứ hai lại sợ Ninh Viễn Khánh tìm đến.
Nếu cô y tá dưới quyền bà ta gặp chuyện, phỏng chừng cái ghế y tá trưởng cũng sắp đổi chủ, vì vậy mới đột nhiên thất thố.
Nhưng khi tỉnh táo lại, bà ta nhìn thấy một bóng người đứng trước mặt mình, tuy không thấy rõ mặt vì ngược sáng nhưng khí thế bề trên kia đủ khiến bà ta giật thót.
"Cô không sao chứ?"
Ninh Viễn Khánh không so đo mà chủ động vươn tay ra.
Động tác của người đàn ông đầy phong độ này khiến y tá trưởng ngây ra rồi bỗng nhiên đỏ mặt.
Kiểu người như Ninh Viễn Khánh luôn sở hữu sức hấp dẫn chết người, đặc biệt là với phụ nữ trung niên như y tá trưởng.
Khi bà ta còn đang ngây ra như phỗng, ông ta đã bước vào phòng bệnh.
"Anh ơi, anh đến xem phòng bệnh đúng không? Anh yên tâm, phòng này chúng tôi đã dọn ra rồi, nếu anh cần chúng tôi sẽ gọi người đến đuổi tên mặt dày này đi”.
Ninh Viễn Khánh nghe vậy, ánh mắt liếc sang mấy tay bảo vệ nằm la liệt dưới đất rồi khẽ dừng lại trên người Lưu Tô.
Chỉ vậy thôi, ông ta đã biết đại khái mọi chuyện là thế nào.
"Đuổi đi?"
Ninh Viễn Khánh nhìn thẳng vào y tá trưởng.
"Đúng vậy, cậu ta trộm tiền của tập đoàn Tinh Thần, bệnh viện không dám nhận”, y tá trưởng nói.
Khóe miệng Ninh Viễn