Ninh Viễn Khánh lấy lại tinh thần, trên người bị thấm ướt bởi mồ hôi lạnh.
Trong lòng thầm nghĩ.
“Khi nãy cậu Trương gọi điện thoại đến đây hơn một nửa là vì Khương Phàm Thư”.
“Cô ấy có quan hệ thân thiết với cậu Trương, hơn nữa còn có thực lực…”
“Chẳng trách khi nãy cậu Trương nói muốn có được kết quả công bằng nhất”.
Ông ta nhìn nữ thư ký trước mặt, dặn dò: “Mau đi thông báo với nhân viên có liên quan, đổi Khương Phàm Thư thành hạng nhất!”
“Nhưng mà chủ tịch, không phải khi nãy ông còn nói nghệ sĩ không ký hợp đồng với công ty chúng ta thì không có hạng sao?”, thư ký lo lắng nói.
“Đừng nói nhiều, cứ làm theo lời tôi nói đi, nếu chậm trễ thì đừng nói là cô, mà ngay cả vị trí của tôi cũng khó mà giữ được đấy!”
Nghe Ninh Viễn Khánh nói thế, nữ thư ký vô cùng hoảng sợ.
Được mấy người có thể khiến ông chủ của cô ta e ngại như thế chứ?
Nghĩ đến đây, nữ thư ký sợ hãi đáp.
“Được, tôi sẽ đi làm ngay”.
Trên sân khấu lúc này, theo quy tắc, thí sinh top ba còn phải biểu diễn một lần nữa.
Nhưng Lâm Lai vừa lên sân khấu, bên dưới đã có giọng nói khinh thường vang lên.
“Người này có quan hệ đúng không, thực lực như thế mà có thể loại người tên Khương Phàm Thư kia à?”
“Haiz, vốn tưởng cuộc thi này sẽ công bằng hơn một chút, chỉ xem thực lực của thí sinh, nhưng bây giờ xem ra cũng giống mấy cuộc thi khác thôi, nhét tiền tìm quan hệ là có được hạng cao, nhảm nhí, sau này ông đây không xem nữa”.
“Tuyển chọn khắp nơi mấy lần, người được chọn đều là người có quan hệ, cuối cùng là cuộc đọ sức giữa những người có quan hệ với nhau, tất cả thí sinh có năng lực đều bị loại, chương trình như thế, sớm muộn gì cũng sẽ flop thôi”.
Dù Lâm Lai cách rất xa nhưng nghe thấy lời nói khe khẽ vẫn có thể đoán được bọn họ đang nói gì.
Anh ta cười khẩy lắc đầu: “Một đám ngốc, ghen tị với gia cảnh của tôi à? Không phục cũng phải nhịn, không thích cũng phải nhìn thôi!”
Anh ta đứng hạng ba, cũng là người lên sân khấu biểu diễn đầu tiên.
“Đầu tiên, trước khi hát bài này, tôi muốn nói một chút, tôi cảm thấy mình giành được hạng này là chuyện hiển nhiên”, Lâm Lai nhìn khán giả dưới sân khấu, bình tĩnh nói.
“Vô sỉ!”
“Không biết xấu hổ!”
“Đồ rác rưởi, câu dựa vào cái gì hả?”
Trên mặt Lâm Lai như được tắm gió xuân, cười ngông nghênh.
“Đương nhiên có lẽ mọi người cảm thấy có thí sinh hát hay hơn tôi, nhưng mọi người cũng không phải người chuyện nghiệp, tôi chọn bài “Về nhà” làm bài hát cho trận đấu đêm nay vốn là chịu thiệt thòi.
Người trong nghề mới biết tôi thắng ở đâu…”
“Cho nên mong mọi người đừng tranh cãi, fan của tôi cũng đừng chỉ trích những người khác, dù sao người quê mùa không hiểu âm nhạc, chúng ta cũng đâu thể trách người ta được phải không”.
Ý trong câu này của Lâm Lai đơn giản là: “Những kẻ nói tôi không xứng với hạng này đều không hiểu âm nhạc! Tôi được giải là chuyện hiển nhiên.
Trương Hàm lắc đầu, không biết tên này lấy đâu ra tự tin nữa.
Chỉ người chuyên nghiệp mới có thể bình luận á? Tai của mọi người là giả à?
Mẹ kiếp, đây chẳng phải là làm gái còn muốn lập đền thờ sao?
Nhìn đồng hồ, đã bốn phút trôi qua kể từ khi anh gọi điện thoại cho Ninh Viễn Khánh.
“Xem ra Tập đoàn Tinh Thần có thể suy xét đến việc đổi người rồi?”, Trương Hàm nhíu mày.
Dưới sân khấu, vì sự kiêu ngạo của Lâm Lai, tiếng tranh cãi phản đối càng lớn hơn.
Lâm Lai thì vô cùng ung dung, như đang nói ông đây lấy cái giải này rồi, nếu không phục thì đánh ông đi?
“Sau đây, tôi sẽ mang đến cho mọi người bài hát Cô Phương Tự Thưởng”.
“Xì xào!”
Cả sân vận động như bùng nổ, Lâm Lai này đang châm chọc tất cả khán giả à.
Bài hát này là của một bậc đàn anh làm nhạc thị trường, sau khi ra một album kém chất lượng, bị dân mạng mắng chửi một trận thì ra bài hát này để trả thù dân mạng.
Lời bài hát đầy ý mỉa mai, có ý như mọi người đều say mỗi tôi còn tỉnh.
“Ông đây là cậu chủ nhà họ Lâm, đám ngu ngốc các người cứ việc xem là được”.
“Công bằng cái mẹ gì, ông đây được giải chính là công bằng đấy”.
Lâm Lai khinh thường lắc đầu, tiếng nhạc dạo vang lên, đang định cất tiếng hát thì âm nhạc chợt dừng lại.
“Hả? Xảy ra chuyện gì vậy, bên phối âm xảy ra vấn