Triệu Trinh nói: “Gia tộc đứng đầu tỉnh Vân, mặc dù ít xuất hiện nhưng làm gì đến mức bình thường.
Bà rời khỏi nhà từ nhỏ nên bị lừa đấy.
Nhưng mà đấy cũng là cách để nhà họ Vân sinh tồn.
Phải âm thầm làm giàu thì mới sống lâu được.
Nhưng mà lần này Phương Cửu Thông gây họa như vậy có trốn cũng chẳng thoát, tôi chỉ có thể hóa giải từ chỗ cậu ta thôi.”
Phương Oánh ngại ngùng cười: “Cậu nhóc Cửu Thông đó cũng khiến anh tôi đau đầu lắm đấy, bây giờ ông ấy cũng lớn tuổi rồi chẳng quản nổi, cháu tôi thì bận chuyện làm ăn không trông chừng được.
Chuyện này cũng khó giải quyết”
Triệu Trinh nói: “Tôi phái Triệu Tụng Trí đi tìm hiểu một chút rồi.
Người nhà họ Lý kiểu gì cũng sẽ phải nể mặt một chút.
Đợt này cậu ta đang ở đâu vậy?”
Phương Oánh nói: “Tương Tây”
Đúng lúc này, Tần Minh cũng đã ngồi lên chuyến bay của nhà họ Lâm đến Tương Tây.
Trên máy bay, anh nhận được một cuộc điện thoại quốc tế: “Olmei? Chuyện gì vậy?”.
Đầu dây bên kia, Cli Olsen nói: “Cậu chủ, Liễu Lan nói có một số chuyện cần bàn bạc trực tiếp với cậu, liên quan đến việc cô ta định giúp cậu thu phục người bên tổng bộ Bắc Mĩ kiểu gì, nếu dùng mạng internet thì sợ bị lộ thông tin”
Tần Minh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Được rồi, hai người đến đây đi, tôi ở Tương Tây."
Tần Minh đến thành phố Đại Dung, Trương Hiển Dân phụ trách bộ phận marketing của thành phố cũng đã sắp xếp xong chỗ ở cho anh từ trước.
Đồng thời người nhà họ Lâm cũng nghe tin chạy đến.
Tần Minh thấy Trương Hiến Dân và thanh niên của thổ tộc họ Lâm thì nói đùa: “Lần trước đến mọi người còn bắt cóc người của tôi, giờ đã giống như người quen cũ rồi.”
Lâm Chính Kỳ cười bảo: “Cậu Tần cứ đùa, chúng ta không đánh thì không quen.
Chị Bạch Anh nói cậu Tần nhất định sẽ đến, bảo tôi ở thành phố Đại Dung