Những thanh danh của tôi, ha ha ha, cũng phải, ai mà muốn cưới một người phụ nữ có thanh danh không tốt chứ”.
Nói một hồi, Lâm Vũ Nhu khóc nấc lên, như đang khóc than cho số phận của mình, từ lúc quyết định hi sinh mình để cứu gia tộc thì đã định sẵn sẽ không có được hạnh phúc mà người bình thường nên có, cho dù ba cô đã rất cởi mở.
Lúc Tần Minh đang rối rắm thì Lâm Vũ Nhu hỏi: "Anh đến là muốn hỏi chuyện của Thường Hồng Hi đúng không?”
Tần Minh hỏi: “Chuyện của ông ta thuận lợi không?”
Lâm Vũ Nhu đáp: “Rất thuận lợi, ông ta đã bị thôi miên sâu, loại thôi miên này sẽ gây tổn thương thần kinh não, nhưng có thể thay đổi vĩnh viễn trí nhớ và nhận thức của ông ta.
Hiện tại ông ta biết mình từng là người nắm quyền của tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ, là ba nuôi của anh, con trai ông ta đều không phải con ruột của ông ta.
Mối thù giữa ông ta với nhà họ Triệu đã được giải quyết rồi, ông ta cũng đã buông bỏ thù hận.
Bây giờ ông ta chỉ muốn hết lòng giúp anh nắm chắc tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ.
Chỉ cần không xuất hiện chứng xác thực chứng minh vợ và con ông ta không hề phản bội ông ta, về cơ bản thì tính cách sẽ không có thay đổi gì quá lớn.
Trong cơ thể của ông ta nuôi một loại trùng độc ký sinh của nhà họ Lâm, có thể liên tục tiết ra chất dẫn truyền thần kinh, ảnh hưởng đến trí nhớ và khả năng phán đoán của ông ta, đạt được hiệu quả thôi miên.
Vì vậy, Thường Hồng Hi từ giờ trở về sau sẽ có tính hơi cố chấp.
Hiện tại ông ta đang ở thổ trại dưỡng thương”
Tần Minh nghe xong, đang muốn lên tiếng hỏi.
Lâm Vũ