Lâm Chính Kỳ cau mày, họ không thể đắc tội với nhà họ Lý tại Bắc Kinh được.
Ở phía bên kia, Nhiếp Phong, Cổ Bình Sinh và Mộc Thư Vân cũng tiến đến và tự báo danh tính nhà mình.
Lâm Chính Kỳ nghe nói họ là người của Hoàng phái, còn đều là những người thi hành có mặt mũi, không chỉ người đồng thế mạnh mà còn rất có lại lịch.
Tội nghiệp cho nhà họ Lâm bây giờ đang trong giai đoạn suy tàn, không thể so sánh được, xung đột này không dễ giải quyết.
Lâm Chính Kỳ chỉ có thể nói lý: "Mọi người, mọi người từ xa đến đều là khách, nhà họ Lâm chúng tôi vốn dĩ nên tiếp đãi, nhưng bây giờ chúng tôi đang cử hành tang lễ cho người lớn trong dòng họ, nhất định phải có thuyền"
Lý Tinh Hồng bá đạo nói: "Ở đây có nhiều thuyền như vậy, nhà họ Lý chúng tôi lấy năm chiếc thuyền không quá đáng đúng chứ? Mỗi chiếc thuyền cho anh mười nghìn tệ, sẽ không để anh lỗ đầu."
Đây là vấn đề về tiền bạc sao? Đây là vấn đề làm lỡ giờ lành đưa tang.
Lâm Chính Kỳ rất tức giận khi đối mặt với sự bá đạo của nhà họ Lý, nhưng dám giận không dám nói.
Tình hình bên phía Hoàng phái cũng như vậy, đứng sau Nhiếp Phong là ba anh ta - Nhiếp Khánh Vinh, là người quyền cao chức trọng, còn mặc dù Mộc Thư Vân và Cổ Bình Sinh là doanh nhân nhưng họ cũng từng là khách hàng của nhà họ Lâm và có mối quan hệ rất tốt.
Họ mỗi bên cũng muốn ba chiếc thuyền, trực tiếp lấy hết một nửa số thuyền
đây rồi.
Lâm Vũ Nhu thấy anh trai mình khó xử, không dám đắc tội với ai cả, vì vậy cô ta chỉ có thể đến tìm Tần Minh nói: "Anh xem, sự việc xảy ra đột ngột, cũng không biết những người này đến thành phố Đại Dung để làm gì, còn nhất
định phải giành thuyền.
Mùa này cũng không phải là đến để