Mộc Tiểu Kiều khẽ nói: "Anh đã ra ngoài hai giờ, vừa rồi có đám cháy lại chẳng thấy bóng dáng anh đâu nữa, còn không phải ở cùng với cô Lâm sao? Anh muốn bốn biển là nhà à?"
Tần Minh vội vàng tự chứng minh: "Không thể nào, anh đã nói rõ ràng với Vũ Nhu rồi"
"Vũ Nhu?" Hai cô đều nhạy bén nhìn về phía Tần Minh, hình như ghen tuông khi thấy anh gọi thân thiết như vậy.
Tần Minh vội vàng che miệng nói: "Ơ, cái này...!Tiêu Kiều, vết thương của em thế nào? Em còn đau không? Em để anh xem thử nhé?"
Mộc Tiêu Kiều bĩu miệng, hờn dỗi: "Em mới thay thuốc nên không đau lắm.
Tên háo sắc nhà anh nói đi, tối nay anh ngủ ở đâu? Phòng em ở bên trái đấy"
Nhiếp Hải Đường chỉ về một phía khác và nói: "Phòng em ở bên phải"
"..." Tần Minh nghe được yêu cầu này thì thật sự không biết mình nên vui hay buồn nữa.
Đây đúng là sự phiền não trong hạnh phúc.
Tần Minh nghĩ ngợi một lát mới nói: "Nếu không em ngủ bên trái anh, còn em ngủ ở bên phải anh?"
Hai cô nghe được yêu cầu vô lý này của Tần Minh thì trợn trừg mắt, đồng thanh tuyên ngôn rất khí thế: "Tối nay bọn em ngủ với nhau, anh ngủ một mình"
Tần Minh ngây người khi bị hai cô ghét bỏ.
Nhưng anh không quá buồn bực, trái lại còn cảm thấy thoải mái.
Kiếp đào hoa trên người anh dường như đã biến mất gần hết, loại hoa đào như Mộc Tư Thuần, Liêu Thanh Tuyền, Trần Mục Linh, Bạch Ngọc Thuần, anh nên từ chối thì đều đã từ chối rồi, lơ được thì cũng lơ rồi, không thể làm lỡ hạnh phúc tương lai của em gái người ta.
Nhưng còn Tôn Thường Hi và Lâm Vũ Nhu đã từng có quan hệ tình cảm khi anh độc thân.
Thật ra không phải anh ghét các cô mà anh không thể mắc thêm sai lầm nào nữa, điều duy nhất anh có thể