Liêu Thanh quát to: "Mới sáng sớm mà người cậu đã đầy mùi rượu rồi, có gì để giải thích? Không chịu đi học mà còn đi làm thêm à? Đúng là lẫn lộn đầu đuôi.Mau đứng ngoài cửa cho tôi, đứng cho ngay ngắn"
Mặc dù Liêu Thanh đã là bà lão hơn năm mươi tuổi, nhưng làm hiệu trưởng lâu rồi, khí thế vẫn khá mạnh mẽ, vừa ra lệnh một tiếng đã khiến Tần Minh không dám động đậy.
Bà ta vẫy tay với lão Tiêu, ý bảo lão Tiêu đến đó.
Lão Tiêu lập tức nguôi giận, mỉm cười đi tới, còn hơi khom lưng, dáng vẻ lắng nghe dạy bảo.
Liêu Thanh nói: "Thầy Tiêu, nhà trường đã đưa ra đánh giá đối với việc bổ nhiệm chức danh phó giáo sư của thầy.
Cá nhân tôi cũng gửi thư giới thiệu rồi, thầy chuẩn bị cho buổi đánh giá đi.
Chắc sẽ không có vấn đề gì lớn"
Vẻ mặt lão Tiêu cực kỳ vui mừng, nhận lấy tài liệu rồi nói: "Cảm ơn cô Liêu, làm phiên cô tới một chuyến rồi.Cô cứ gọi tôi một tiếng, tôi tự đến phòng làm việc của cô là được"
Tần Minh nhìn vẻ khí phách hăng hái của lão Tiêu, trong lòng chửi thâm.
Lão Tiêu lớn tuổi như vậy mới được bổ nhiệm lên phó giáo sư, còn phải dựa vào quan hệ, lão Tiêu sống thật là thảm.
Lão Tiêu lại nhìn Tần Minh, quở mắng: "Còn ngẩn người ra đó làm cái gì, lập tức về học ngay"
Tần Minh ăn vạ ngược lại, nói: "Thầy Tiêu, là thây đuổi em đi đó nha"
"Cậu"
Sắc mặt Lão Tiêu hơi thay đổi, rồi lại không muốn nhiều lời với Tần Minh, nói: "Cậu đến muộn mà còn không biết hối cải à? Hay là cậu muốn cô Liêu đưa cậu về giáo dục lại cho tốt?"
Tần Minh cười gian trá: "Em cũng muốn lắm, ít nhất hiệu trưởng Liêu sẽ không chê em là học sinh nghèo, cũng sẽ không cấm em đi học, lại càng không chê quà tặng của quá kém mà chán ghét em, càng không nói em không cần lên lớp, cũng không cần thi học kỳ, bởi vì thầy sẽ không cho em qua môn"
Liễu Thanh sửng sốt một chút, nghe thấy rõ trong câu nói của Tần Minh có chứa cảm xúc cá nhân mãnh liệt, bà ta hỏi: "Sao lại thế?"
Lão Tiêu vội vàng nói: "Cô Liêu đừng nghe tên nhóc này nói hươu nói vượn.Cậu ta đi học muộn, còn ngông cuồng cãi lại là hiểu hết rồi, không cân học nữa, nên tôi mới phạt cậu ta ra ngoài đứng."
Tần Minh phản bác: "Đổi trắng thay đen, rõ ràng là thây đuổi em đi, còn nói ba lần là em không xứng học môn của thầy, sao giờ lại thành phạt đứng rồi? Thây Tiêu, trước giờ em vẫn học môn của thầy rất chăm chỉ, hôm qua em còn chuẩn bị bài nữa"
Tần Minh không phải là người dễ bắt nạt, tóm được cơ hội là sẽ giáng trả ngay.
Liêu Thanh thấy hai người mỗi người một câu, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Bà ta đi lên bục giảng, nhìn bài giảng sắp được trình chiếu của lão Tiêu nói về yếu tố cơ bản trong đánh giá kinh tế.
Liêu Thanh nói với Tần Minh: "Nếu cậu nói cậu rất cố gắng, vậy thì hãy nói thử về yếu tổ cơ bản trong đánh giá kinh tế đi"
Tần Minh hơi giật mình, đúng là hôm qua anh đã từng đọc cái này rồi.
Anh nói: "Tỷ suất lợi nhuận của vốn, lãi suất, cũng như chi phí cơ hội, chi phí kinh tế, chi phí chìm, vân vân...!
Bởi vì quyết định kế hoạch là khái niệm cho rằng chỉ phí rất quan trọng đối với việc ra quyết định...!
Lấy một ví dụ thực tế, mỗi công ty đều có một bộ máy móc sản xuất, nếu cho thuê sẽ đạt được tiền lãi là bảy nghìn tệ một năm..."
Tần Minh thao thao bất tuyệt trả lời câu hỏi của Liêu Thanh ngay trên lớp học, lão Tiêu đứng một bên mà ngẩn ra, bởi vì ví dụ Tần Minh nêu rất thành thục và xuất sắc, không phải nội dung trong giáo trình của ông ta, mà là do hôm qua Tần Minh xem thường tài liệu mà ông ta gửi đến, tự nghiên cứu ra ý tưởng của riêng mình.
Ngoại trừ nội dung trong giáo trình, Tần Minh còn kết hợp với thực tế, hiển nhiên là đã hiểu rất rõ về kiến thức này.
Mà các bạn học dưới bục giảng đều trợn mắt há hốc mồm, một nửa số đó thì nghe mà không hiểu gì.
Tần Minh vừa nói vừa viết lên bảng đen công thức tính các loại lợi nhuận khác nhau, còn có tác động bên ngoài và hiệu suất thị trường cùng với định lý Coase.
Nói một lèo suốt hai mươi phút, Tần Minh cũng cảm thấy miệng lưỡi khô khan.
Sau khi hiệu trưởng Liêu Thanh nghe xong thì cực kỳ tán thưởng, nói: "Bạn học, em tên là gì?"
Tần Minh đáp: "Thưa hiệu trưởng, em tên là Tần Minh"
Liêu Thanh ngạc nhiên, vui vẻ nói: "Ồ, có phải là Tần Minh mà năm nảo cũng giành được học bổng không?"
Tần Minh ngây ngô gật đầu.
Liêu Thanh vỗ vai Tần Minh, nói: "Mặc dù làm thêm là để sinh tôn, nhưng không quên học tập mới là quan trọng nhất, giỏi lắm.
Trưa nay tan học xong nhớ đến phòng làm việc của tôi một chuyến"
Tần Minh nghe vậy, tim anh đột nhiên nhảy dựng lên, thầm kêu thôi xong rồi, chẳng lẽ hiệu trưởng coi trọng mình? Lão Tiêu nghe những lời này, trái tim cũng lập tức nhảy dựng lên, thâm kêu thôi xong rồi, chẳng lẽ hiệu trưởng tin tưởng Tần Minh? Liêu Thanh tiến lên trước, lấy lại thư đề cử và tài liệu đánh giá.
Lão Tiêu muốn đoạt lại, đó là chức danh phó giáo sư của ông †a đấy.Nhưng sắc mặt Liêu Thanh rất lạnh lùng, lão Tiêu sợ tới mức không dám lộn xộn, trong lòng cực kỳ hối hận, sao mình lại đi trị cái tên Tần Minh kia vào lúc này cơ chứ? Tần Minh chỉ là một tên nghèo kiết xác, ông ta có rất nhiều thời gian để trị cậu ta, hà tất phải trị vào hôm nay? Liêu Thanh xụ mặt nói: "Thầy Tiêu, chẳng phải Khoa Kinh Tế có những hơn bốn mươi sinh viên sao? Sao giờ chỉ có một nửa vậy? Cháng lẽ bọn họ bị thầy đuổi đi rồi à?"
Lão Tiêu vội