Triệu Lập Ngưu bị Tần Minh chất vấn nên đành phải nói thật.
"Đêm qua, Vương Thành Hổ đột nhiên dẫn theo một đám đàn em tới tìm cậu, nhưng cậu không ở đó.Chúng trút giận vào chúng tôi, đánh chúng tôi một trận."
"Anh ta còn hỏi bàn để sách của cậu nữa.
Tôi nghĩ tôi đi học bình thường, nhưng sách lại tương đối quan trọng với cậu.
Tôi đã báo vị trí của tôi.
Chúng đập laptop và xé hết sách của tôi"
"Anh ta nói sẽ trả thù cậu.
Tiếu Minh, sao cậu lại dây vào loại người như vậy chứ? Anh ta là kẻ hung ác đấy"
Tần Minh nhìn về phía bàn học của Triệu Lập Ngưu, thấy ghế bị đập nát, trên mặt bàn viết rất nhiều từ sỉ nhục, sách cũng đã mất.
Anh lại nhìn vết thương trên mặt ba anh em.
Chắc đêm qua bọn họ bị đánh rất thảm.
Triệu Lập Ngưu là người lớn tuổi nhất trong bốn người của phòng ký túc, cho nên mọi người đều tương đối tôn trọng, gọi anh ta là anh Ngưu.
Mà Triệu Lập Ngưu cũng rất thương bọn họ, đặc biệt khi biết gia đình Tần Minh nghèo lại càng lo lắng cho anh trong sinh hoạt hơn.
Hôm nay Tần Minh thấy Vương Thành Hổ đánh anh em tốt năm ba đại học của mình như vậy thì không nén được cơn giận, siết chặt nắm đấm nói: "Tên cặn bã kia có giỏi thì tới nhằm vào tôi đây này? Trút giận lên người vô tội lại tính là đàn ông gì chứ?"
Tít tít tít, điện thoại của Tần Minh đột nhiên đổ chuông.
Vệ sĩ ở đầu bên kia điện thoại nói: "Cậu chủ, không xong rồi.
Chúng tôi chỉ có hai người, sợ là không bảo vệ được cô Bạch đâu.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tần Minh nhíu mày.
Hai người này chắc hắn là vệ sĩ được thu xếp âm thầm bảo vệ cho Bạch Ngọc Thuần, thực lực cũng rất tốt.
Sao bọn họ nói không bảo vệ được? Đánh không nổi thì chẳng biết đường trốn đi sao? Vệ sĩ nói: "Cậu chủ, tình hình hơi phức tạp.
Vương Thành Hổ và Châu Vận liên kết với nhau giở thủ đoạn, vấn để này không thể dùng bạo lực là giải quyết được.
Cậu vẫn đến đây xem thử thì tốt hơn.
Nếu cậu tới muộn, tôi sợ cô Bạch sẽ xảy ra chuyện mất"
Tim Tần Minh đập thình thịch.
Châu Vận trong phòng ký túc của Bạch Ngọc Thuần à? Không ngờ cô ta lại liên kết với Vương Thành Hổ? Trong trường đại học, bạn anh ngoại trừ ba anh em cùng phòng ký túc, còn có Trương Tiểu Nghiên trong lớp, Bạch Ngọc Thuần ở học viện Kinh Doanh, Nhiếp Hải Đường ở câu lạc bộ cầu lông.
Bọn họ đều là bạn tốt cùng trường với anh.
Anh ở bên cạnh bọn họ rất vui vẻ.
Tần Minh đều rất quý trọng từng người trong số bọn họ.
Bây giờ Vương Thành Hổ ra tay với bạn bè bên cạnh vì anh, sao anh có thể nhịn được? Thật sự tưởng người thành thật sẽ im lặng cho tới chết à? Thật sự tưởng Tần Minh anh không có giới hạn sao? Tần Minh gọi điện thoại cho Tống Dĩnh trước, bảo cô ta bắt đầu chuẩn bị chuyện sau đó.
Anh cúp máy, nói: "Anh Ngưu, các anh em yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mọi người"
Triệu Lập Ngưu lập tức kéo Tần Minh lại: "Tiểu Minh, không cân đâu.
Chúng là kẻ xấu còn quen biết với đám xã hội đen, quen tính hung ác rồi.
Chúng ta không đấu lại đâu"
Lương Thiếu Dũng khuyên: "Chúng ta cứ tránh đi, chờ tình hình qua rồi chẳng phải lại sống bình thường sao? Có vài người, chúng ta không trêu chọc nổi đâu"
Tôn Chí Bảng cũng nói: "Chúng tôi đã bị thương, thật sự không muốn nhìn thấy cậu cũng bị thương nữa.
Tôi nghe nói lúc trước Vương Thành Hổ theo đuổi một nữ sinh có bạn trai.
Anh ta đã đánh gãy chân bạn trai của cô ấy.
Vì không muốn bạn trai bị thương, cô ấy đành nhận lời với Vương Thành Hổ.
Kết quả, đêm đó cô ấy bị Vương Thành Hổ và đàn em của anh ta cưỡng hiếp, còn quay lại video.
Cuối cùng nữ sinh kia và bạn trai đều nghỉ học.
Mà sau đó bọn họ cũng chẳng dám báo cảnh sát vì sợ bị trả thù"
Tần Minh nghe vậy thì sắc mặt càng lạnh lùng hơn.
Người này thật tàn nhẫn.
Triệu Lập Ngưu thở dài: "Nhà họ Vương là nhà giàu mới nổi, lãm tiền, quen biết rộng, rất nhiều chuyện đều có thể lau sạch, ai bất bình thì đập tiền, đập cho đến cái giá làm người ta phải dao động.
Học viện Cơ Điện bên cạnh chẳng phải có một nữ sinh bị Vương Thành Hổ dùng kế lừa ngủ còn gì? Chuyện ầm ï lên, phụ huynh tới trường đòi lại công bằng.
Ba của Vương Thành Hổ dùng hai triệu để giải quyết.
Sau đó, nữ sinh kia còn phải làm bạn gái của Vương Thành Hổ một tháng mới bị đá"
Tần Minh càng nghe càng thấy ớn lạnh.
Rốt cuộc là ai dung túng cho người này coi trời băng vung như vậy? Tần Minh còn chưa ra khỏi cửa, đột nhiên có ba người với dáng vẻ lưu manh đi từ ngoài cổng ký túc xá tới.
Trông chúng không giống với sinh viên trong trường.
Ba gã đàn ông vô cùng phách lối chỉ vào Tần Minh hỏi: "Ô? Hôm nay có bốn thẳng vô dụng.
Trên mặt mày không bị thương, chắc mày là Tần Minh đúng không?"
Triệu Lập Ngưu vội vàng nói: "Cậu ấy...!
cậu ấy không phải đâu.
Cậu ấy ở phòng bên cạnh..."
Tần Minh thoải mái thừa nhận: "Tôi chính là Tần Minh"
Ôi.
Ba anh em trong phòng ký túc đều chán nản.
Sao cậu ấy lại thừa nhận chứ? Anh hùng không để ý tới chút thua thiệt trước mắt mà.
Người mặt gây dân đầu giơ tay tát Triệu Lập Ngưu: "Mẹ mày, muốn lừa tao à? Bố mày chính là anh Trương - đàn em của anh Hồ đây.
Mày dám lừa cả anh Trương đây à?"
Bếp một tiếng, Triệu Lập Ngưu bị tát ngã xuống đất, tức giận lại không dám nói gì.Tần Minh lạnh lùng nói: "Nếu mày tự đánh gãy C40 tay xin lỗi người anh em của tao, tao sẽ tha lỗi cho sự vô lễ của mày"
Hả? Ba tên đàn em của Vương Thành Hổ cười chế giễu nói: "Thằng nhóc này bị ngu à? Thảo nào lại đắc tội anh Hổ của chúng ta.
Thằng nhóc, mày xong rồi.
Bố mày phải đánh gãy hai chân mày rồi đưa mày tới trước mặt anh Hổ"
"Ha ha ha, anh Trương, chắc thằng nhóc này xem anime của Nhật nhiều quá.
Cái này gọi là bệnh tuổi dậy thì,