Bên trong cửa hàng thức ăn nhanh vô cùng bừa bộn, Bạch Ngọc Thuần sợ hãi như một con thỏ bị bầy sói bao vây, vừa bàng hoàng vừa bất lực, nỗi tuyệt vọng dâng lên từ trong mắt cô ấy.
Nhưng cô ấy càng lo lắng cho Tần Minh đang ở ngoài hơn, cô không biết vì sao Tần Minh lại tới cứu một sao chổi như mình.
Rõ ràng cô và Tần Minh không thân thiết cho lắm, nếu anh vì cô mà bị thương, cô sẽ cảm thấy rất áy náy.
Nhưng mấy lần cô định lao ra đều bị Châu Vận kéo lại.
Ba cô ả nở nụ cười lạnh lùng dữ tợn: "Mày kiêu ngạo thêm chút nữa cho tao xem, lúc nãy tao thấy mày đắc ý lầm mà? Hửm? Người đàn ông của mày đến thì thế nào, cũng sẽ bị hơn hai mươi người của anh Hổ đánh tàn phế thôi?"
Châu Vận lấy một chai xì dầu trong bếp ra đổ lên đầu Bạch Ngọc Thuần: "Các chị em, tắm rửa sạch sẽ cho cô Bạch nào, lát nữa anh Hổ muốn ngủ với cô ta!"
Hai người bạn cùng phòng khác cũng lấy mấy thứ như đồ uống, sa tế, bột mì, sau đó đổ hết tất cả lên người Bạch Ngọc Thuần, làm bẩn cả người cô ấy.
Bạch Ngọc Thuần yếu đuối không cách nào chống cự, cô ấy chỉ liên tục cầu xin: "Làm ơn, chuyện này đều do tôi, xin các cậu đừng làm Tần Minh bị thương, anh ấy vô tội"
"Xoảng", Châu Vận đập vỡ một chai xì dầu rồi chỉ vào mặt Bạch Ngọc Thuần đe dọa: "Nếu không phải anh Hổ chỉ đích danh nói muốn ngủ với mày, mày nghĩ tao sẽ để yên cho mày à? Giờ tao chịu uất ức để mày hầu hạ anh Hố chung với tao, mày còn nhớ nhung tên giẻ rách nghèo nàn kia.
Mày thật thấp hèn, có tiền có thế không yêu lại đi thích thằng đó? Lát nữa anh Hổ mà nổi giận, tao cũng bị vạ lây, trách tại sao tao không dạy dỗ mày.
Mày thức thời thì ngoan ngoãn hầu hạ anh Hổ cho tao, làm anh ấy vui, mày và tao đều có lợi.
Lấy đồ ăn thừa trong nhà hàng đút cho cô Bạch của chúng ta ăn no, để lát nữa cô ta có sức lên giường với anh Hổi Gương mặt này thật xinh đẹp, bộ ngực này cũng đủ cong.
Tao phải dạy dỗ mày thật tốt, biết đâu anh Hổ sẽ thưởng cho tao một chiếc BMW"
Châu Vận cười như điên, hai cô ả bên cạnh lập tức vào bếp bưng thùng nước gạo vừa bẩn vừa thối ra.
Bạch Ngọc Thuần luống cuống giữ chặt Châu Vận: "Có phải tôi đồng ý làm bạn gái anh ta thì anh ta sẽ tha cho Tần Minh không? Được, tôi đồng ý, cậu mau đi bảo Vương Thành Hổ dừng tay, đừng làm Tần Minh bị thương và cũng đừng bao giờ gây sự với anh ấy nữa, tôi sẽ đồng ý"
Châu Vận nổi giận, mặt mày cau có, bóp cằm Bạch Ngọc Thuần nói: "Mẹ nó, con khốn, tao đã nói là đừng nhắc thẳng giẻ rách đó nữa.
Mày đau lòng nó trong khi nó chỉ là một đứa vô dụng, nó cứu được mày sao? Hả? Mày đồng ý làm bạn gái anh Hổ, có thể anh ấy sẽ tha cho cái mạng chó của nó, nhưng đánh nó tàn phế là điều tất nhiên"
"Cô nói đánh ai tàn phế?"
Đột nhiên, giọng của Tần Minh vang lên từ đằng sau.
Châu Vận sửng sốt, khó hiểu ngoảnh đầu lại, không ngờ Tần Minh lại đi vào cửa hàng thức ăn nhanh, hơn nữa còn không bị thương, mấy tên đàn em bên ngoài của Vương Thành Hổ đâu rồi? Lúc này, hai cô ả bưng thùng nước gạo thối không chịu nối ra khỏi bếp, ác độc cười to: "Có nước gạo rồi đây, ha ha ha, con khốn Bạch Ngọc Thuần, mày ăn thức ăn cho lợn đi...!
Á á á!"
Tần Minh thấy vậy, không chờ họ nói xong đã giơ tay lật thùng nước gạo, cả thùng nước lớn đố hết lên người họ, toàn thân hai cô ả dính đầy nước hôi thối.
""A a al Thối quá, thối quá đi! Á á! Qel"
"Cứu, cứu với! Khụ khụ, tôi không thở nổi...!
Oel"
Hai nữ sinh được cưng chiều từ bé hét thê thảm như lợn bị chọc tiết, sau đó ngất xỉu vì mùi thối của đồ ăn thừa.
Châu Vận và Bạch Ngọc Thuần đều ngây người, chuyện gì thế này? Châu Vận còn định đối phó Bạch Ngọc Thuần, kết quả Tần Minh đã dễ dàng giải quyết hai ả tay sai của cô ta.
Tần Minh coi họ như không khí, tìm một cái ghế rồi chậm rãi ngồi xuống.
Anh hỏi: "Thuần Thuần, em có bị thương không?"
Bạch Ngọc Thuần lo lắng đáp: "Em, em không sao, chỉ bị trầy xước một chút thôi.
Tần Minh, anh không sao chứ? Họ tha cho anh rồi hả? Anh mau đi đi!"
Tần Minh cười nói: "Anh gọi cảnh sát rồi, chúng không dám xảng bậy đâu"
Châu Vận lập tức la hét: "Sao có thể? Anh Hổ có quen biết với người trong đồn công an, mày gọi cảnh sát anh ấy cũng không sợ"
Tần Minh nhìn Châu Vận như đang nhìn một con ngốc: "Lần trước tôi dạy cho cô một bài học vẫn chưa đủ phải không? Tôi thật sự quá lương thiện, tại sao tôi lại buông tha, cho cô một cơ hội sửa chữa lỗi lầm nhỉ? Tôi cứ nghĩ dù sao cô cũng còn là sinh viên, không giống loại du thủ du thực ngoài xã hội như Vương Đại Long.
Tôi thực sự đã sai"
Châu Vận nổi khùng túm lấy Bạch Ngọc Thuần, kề chai xì dầu vỡ vào cổ cô ấy: "Một thằng giẻ rách nghèo nàn như mày mà muốn dạy cho tao một bài