Trong đại sảnh của công ty chứng khoán Thiên Thành, trên màn hình chỉ toàn là màu xanh.
Mà ở trong phòng tiếp khách, chị Hà kêu la thảm thiết: “Đừng giảm nữa mà, tức chết tôi rồi, cái công ty Sinh vật Quốc An mới tăng ba ngày, tôi còn chưa bán đã bẳt đầu giảm nửa tháng? Hai triệu của tòi, mắc kẹt hết rồi.”
Chị Hà tức giận đập bàn rồi đẩy mạnh cửa đi ra ngoài hóng mát.
Chị Hà đi đến đại sảnh, thấy Tân Minh và Nhiếp Hải Đường ngẩng đầu nhìn màn hình lớn, cò ta đang bực bội, trông thấy Nhiếp Hải Đường xinh đẹp thế kia lại tức, cô ta ghét nhất là phụ nữ xinh đẹp hơn cô ta.
Cô ta qua đó, nói: “Hừ, đúng là đồ rẻ rách bần cùng không sợ chết, cả ngày nằm mơ phất nhanh trong một đêm, này, cỏ cậu mua cái gì?”
Tân Minh chẳng buồn đế ý đến cô ta, Nhiếp Hải Đường lại càng không thèm đáp lại người phụ nữ tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc này, cô bịt mũi tránh ra xa vài bước.
Đây là lần đầu tiên chị Hà bị làm lơ, hai kẻ mạt hạng đó lại dám coi thường Phương Mỹ Hà này?
Phương Mỹ Hà tức nghiến răng nghiến lợi, cỏ ta kêu ‘âm lên: “A Lệ, hai đứa nó mua cố phiếu gì?”
Nữ giám đốc cầm máy tính bảng nhanh chóng tra ra được tài khoản của Nhiếp Hãi Đường, cỏ ta nhẹ giọng nói: “Thiên nguyên Thế kỷ, hôm qua cổ phiếu này giảm đến mức giới hạn thấp nhất, bắt đầu phiên giao dịch thì biên độ dao động tăng lên một chút rồi tiếp tục sụt giảm, 2.98 cũng không bán được, đoán chừng còn phải giảm tiếp.
Hai đứa này là đồ ngu.”
Phương Mỹ Hà nhìn cổ phiếu của Thiên nguyên Thế kỷ chỉ toàn một màu xanh thì mỉm cười, trước đó cô ta bị kẹt, mà tiền của hai đứa ngu này cũng mất trắng, làm cho tâm trạng của cô ta sung sướng hơn hẳn.
Phương Mỹ Hà nói với giọng điệu kênh kiệu: “Chậc, chậc, đừng tướng rằng đọc nhiều hơn mấy quyền sách là có thể kiếm lời từ thị trường chứng khoán, ha ha ha, tiền bị giam lại hết rồi chứ gì? Xong đời chưa? Ngu chưa?”
Nữ giám đốc A Lệ cũng đổ thêm dầu vào lửa: “Hai cò cậu cần bọn tòi cho vay mười tệ đế đi xe bus về không? Công ty chứng khoán Thiên Thành chúng tôi cung cấp cho khách hàng sự phục vụ chất lượng tốt nhất đấy.”
Vốn dĩ Nhiếp Hài Đường rất tin tưởng Tân Minh, nhưng bây giờ thấy sàn giao dịch sụt giảm chỉ toàn là màu xanh, lòng bàn tay cỏ ướt đẫm, cô nói với giọng căng thẳng: “Tân Minh, có được thật không? Chúng ta còn cơ hội nữa không?”
Tân Minh tự tin: “Yên tâm đi, lát nữa sẽ tăng ngược lại, tin tôi”
Phương Mỹ Hà lên giọng dạy đời: “Ha ha ha, biết dỗ ngon dỗ ngọt quá nhỉ, cô em à, chị đây nói cho cô em biết, loại đàn ông chỉ biết khoác lác như thế này thì cần làm gì nữa, thứ đồ rẻ rách không chỉ không có tiền mà còn không làm đến nơi đến, lừa hết tiền của cò vào rồi chứ gì? Nếu tôi là cò thì tòi đá cậu ta ngay, còn nhổ cho hai bãi ấy chứ.”
Tân Minh cau mày, người phụ nữ này bị điên à? Ngay từ ban đầu đã nhằm vào anh, làm gì vậy hả? Nghĩ anh dễ tính lắm à?
Anh đang định nổi đóa thì bỗng thấy ông sếp mập cầm điện thoại vội vàng chạy xuống dưới tầng, ông ta vừa chạy vừa hô to: “Tất cả nhân viên tập trung, Boss tới, mau xếp hàng.”
Phương Mỹ Hà vui mừng, nói: “A, Boss đến rồi.
Rẻ rách, cậu nhìn cái gì? Đó là tầng lớp, là nhân vật cậu tiếp xúc được à? Ầy, cũng đúng, dân nghèo khổ như cậu trên người cũng chẳng gom góp đủ một trăm tệ chỉ xứng đứng nhìn người ta từ xa thôi.”
Tân Minh thật sự tức giận, anh nói với Nhiếp Hải Đường: “Hải Đường, cậu cứ ngồi đây xem, tôi đi nhà vệ sinh một lát.”
Bây giờ ở bên ngoài, Phương Mỹ Hà kéo tay Đới Cao, nói: “ơ? Hai chiếc xe, một xe Rolls Royce một xe Benz, một nam một nữ, thế ai là Boss? Cô kia là tình nhân của Boss à?”
Chát, Đới Cao tất cô ta một cái và mắng: “Lảm nhảm cái gì? Không được phép bàn tán bất kỳ việc gì của Boss, nếu để Boss nghe thấy thì không ai được yên đâu.”
Phương Mỹ Hà tự dưng bị đánh, tuy trong lòng vò cùng oán hận nhưng cũng không dám nổi giận, dẫu sao cô ta vẫn còn phải dựa vào người đàn ông này tiêu tiền nuôi cô ta.
Đới Cao khom lưng, mỉm cười chào đón, ỏng ta nói: “Giám đốc Hầu, hoan nghênh anh ghé thăm.”
Nhưng Hầu Khánh lại đấy ông ta một cái, mắng: “Cản đường quá, mau tránh ra.
Tập trung nhiều người như vậy làm gì? Cậu chủ không thích ầm ĩ,