Có thể nói bên phía bãi rác của trường đông đúc nhưng lại yên tĩnh đến lạ thường.
Khoảnh khắc Nhiếp Hải Đường nói cô nói mình là bạn gái của Tần Minh, tất cả mọi người đều sững sờ.
ở trong hay ngoài trường, Nhiếp Hải Đường luôn nhận được sự chú ý.
Dù sao cô cũng là gia đình quyền quý, lại còn là người đẹp, được rất nhiều sinh viên trong trường ca tụng.
Hơn nữa cô giống Bạch Ngọc Thuần, đi học chưa từng yêu đương, đương nhiên sẽ khiến rất nhiều người ôm mộng.
Nhưng hôm nay giấc mộng đều tan vỡ rồi, Nhiếp Hải Đường là hoa đã có chủ.
Mọi người cạn lời nhìn Tần Minh.
Trông Tần Minh không có gì đặc biệt, quần áo cũng rất rẻ tiền, mặt mũi bóng dầu, tóc tại bù xù như Ổ quạ, quần jean thì giặt đến bạc màu lại còn may á đủ chỗ.
Đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu mà.
Why? Dựa vào cái gì chứ? Impossible! Thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Tần Minh cũng bất ngờ, chẳng phải Nhiếp Hải Đường đã nói rồi sao? Chỉ khi giải quyết xong với cả nhà Nhiếp Hải Đường rồi thì anh mới được phép công khai quan hệ, cô làm bạn gái của anh.
Sao bây giờ Nhiếp Hải Đường đã công khai luôn rồi?
Nhưng, Tần Minh cúi đầu nhìn bàn tay được cô nắm chặt, bàn tay nhỏ của cô hơi căng thẳng nhưng lại rất ấm áp.
Có chàng trai tức giận nắm chặt nắm đấm, nói: “Tôi có thể đánh tên Tần Minh đó không?”
Cô Vương cảnh cáo: “Bạn học, hãy bình tĩnh, đánh người là không đúng."
Tần Minh cũng rất bất lực khi đối mặt với sự ghen tuông đang cuộn trào mãnh liệt của mọi người, vì Liêu Thanh Tuyền mà tối qua anh đã không tắm, quay về trường mồ hôi nhễ nhại tất nhiên là cả mặt đều bóng dầu rồi, anh xấu là lỗi tại anh.
Nhưng Tần Minh cảm thấy, trên đời này không ai yêu anh hơn Nhiếp Hải Đường cả.
Trương Tình Tình cạn lời nắm chặt nắm đấm, thầm nói tiêu rồi, bạn thân mình điên rồi, cậu ấy không biết ở trường cậu ấy có sức ảnh hưởng thế nào sao?
Làm không tốt thì tạp chí Fortune cũng đến hóng hớt chuyện tình cảm của cậu ấy mất thôi.
Tên Tần Minh giẻ rách này, một khi chuyện cậu ta nghèo rớt mồng tơi bị đào ra thì chẳng phải nhà họ Nhiếp sẽ trở thành trò cười của giới thượng lưu thành phố Quảng sao?
Sau khi công khai quan hệ của hai người, Nhiếp Hải Đường thấy những người xung quanh đều ngậm miệng, cô hất cằm kiêu ngạo nói: “Vậy ai là người mất tiền? Để tôi trả lại.”
Nhóm Lý Uyển, Vương Mỹ Hà không dám nói, dù sao thì cũng không phải bọn họ mất tiền.
Bọn họ chơi với Triệu Phú Quý khá vui, bởi vì Triệu Phú Quý thường hay hẹn, ra ngoài ăn chơi đều do Triệu Phú Quý bao.
Thỉnh thoảng lên giường lại kiếm thêm được không ít tiền, còn Tần Minh là thằng giẻ rách, không có một thứ gì, chơi không đã.
Mọi người đều dồn mắt vào Trương Tiểu Nghiên, cô ấy vẫn đang trong cơn hỗn loạn.
Trương Tiểu Nghiên nói: “Quả thực hôm mất tiền tớ có thấy Tần Minh, nhưng cũng không có bằng chứng gì để nói là Tần Minh lấy tiền cả.
Vừa nãy Tần Minh cũng nói rồi, cậu ấy đi qua bãi rác rồi thấy vali của tớ, lúc cầm lên thì đã không thấy tiền đâu.”
Tần Minh gật đầu: “Tớ không trộm tiền, Tiểu Nghiên, cậu tin tớ không?”
Trương Tiểu Nghiên nhìn mắt Tần Minh, cô ấy cảm nhận được sự chân thành và quan tâm, đây là điều mà cô ấy không thấy ở các bạn học khác.
Cô ấy nói: “Ừm, tớ tin Tần Minh.
Chuyện này vẫn nên giao cho giáo viên xử lý đi.”
Đột nhiên Triệu Phú Quý sốt ruột, nói: “Không được đầu.
Giờ đều có tang chứng vật chứng cả rồi.
Tiểu Nghiên, Tần Minh đang lừa cậu.
Giao cho cảnh sát xử lý đi, để cảnh sát phán tội cậu ta.”
Nhiếp Hải Đường khoanh tay trước ngực, hất cằm, vô cùng bất mãn, nói: "Được thôi, giao cho cảnh sát xử lý đi.
Tôi hoàn toàn tin tưởng bạn trai tôi, nếu điều tra ra không đúng như vậy, tôi sẽ kiện cậu tội phỉ báng, cậu cứ đợi đơn kiện đi.”
Ôi, cô gái đáng yêu thật hung dữ.
Tần Minh nhìn Nhiếp Hải Đường, trái tim như tan chảy, thật muốn ôm cô nhấm nháp đôi môi nhỏ đó, nhưng mà ở đây nhiều người, không thể làm bừa được.
Có điều, Tần Minh lập tức cảm nhận được sự ghen tị của các chàng trai xung quanh, và cả ánh mắt hằn học như đang muốn tần anh một trận của bọn họ.
Triệu Phú Quý vẫn không bỏ cuộc, nói: “Vậy Tần Minh nói xem, hôm đó cậu làm gì? Hôm đó Vương Thành Hổ tỏ tình với hoa khôi Bạch Ngọc Thuần, rất nhiều người tham gia cuộc vui.
Gặp mặt Tiểu Nghiên xong cậu đã đi đâu? Làm gì? Cậu nói đi, nói cho rõ.”
Tần Minh cau mày, hôm đó anh đi tìm anh chàng shipper của công ty Foody mượn xe điện, sau đó đi cứu Bạch Ngọc Thuần.
Bạch Ngọc Thuần có thể làm chứng cho anh.
Nhưng anh không thể nói được.
Việc anh phóng xe cứu người gây ầm ĩ như vậy, nếu công bố ra thì sẽ mang đến những lời đánh giá không tốt cho Bạch Ngọc Thuần, hơn nữa cũng ảnh hưởng đến Nhiếp Hải Đường.
Triệu Phú Quý thấy Tần Minh im lặng thì lập tức vui mừng, nói: “Hừ, thế nào? Không có gì để nói đúng không? Tiền thì cậu phải trả, tội trộm tiền cậu cũng phải đền đủ.
Mã Phi - đàn em của Triệu Phú Quý hống hách nói: “Cậu muốn dựa vào phụ nữ để thoát tội trộm cắp là điều tuyệt đối không thể được.”
Lúc này, Nhiếp Hải Đường cũng hết cách, tiền thì cô có thể bỏ ra, nhưng cái mũ trộm tiền thì làm