Bên con đường trường rợp bóng cây, Tần Minh nắm bàn tay nhỏ mềm mại của Nhiếp Hải Đường, hai người thong thả đi dạo.
Tần Minh vô cùng khó hiểu, hỏi: “Hải Đường, em công khai quan hệ của chúng ta như vậy chẳng phải sẽ khiến bản thân em gặp rắc rối sao? Ở trong trường mọi người rất chú ý đến em, anh nhớ có một lần em đổi hai kiểu tóc mà có rất nhiều người đăng lên và thảo luận trên diễn đàn trường”
Nhiếp Hải Đường dẩu môi vô cùng đáng yêu: “Đó đều là những thứ giả tạo, không có một chút lợi ích nào với em cả.
Sao? Công khai quan hệ anh không vui à? Có phải còn dây dưa mập mờ với cô nào khác không? Gọi cái cô Trương Tiểu Nghiên kia thân thương như vậy, còn nữ cảnh sát xinh đẹp đó vẫn còn nhớ anh nữa.”
Tần Minh dở khóc dở cười, đưa tay ra véo mặt Nhiếp Hải Đường, nói đùa: “Ô, người đẹp Hải Đường của chúng ta là cô gái hay ghen à? Quan hệ giữa anh với Tiểu Nghiên không tệ, em ghen cũng phải thôi.
Nhưng còn nữ cảnh sát đó, anh có biết tên người ta đâu, em ghen gì chứ?”
Nhiếp Hải Đường lập tức xấu hổ đấm Tần Minh, nói: “Tần Minh anh được đấy, người ta giận rồi.
Hừ, anh không dỗ em vui thì em mặc kệ anh.”
Tần Minh cười lớn, kéo Nhiếp Hải Đường qua ôm lấy cô: "Kệ thì kệ đi, dù sao thì em cũng không chạy thoát đâu.”
Nhiếp Hải Đường bị Tần Minh ôm lấy thì thẹn thùng, cắn môi nói: “Đáng ghét, anh là cái đồ xấu xa."
Vì trưa không có tiết nên Tần Minh định đi mua lễ phục cho dạ hội cuối tuần.
Đã muốn đi thì phải chuẩn bị cho tốt, tránh làm ra trò cười.
Anh không muốn vì mình xấu xí mà khiến Nhiếp Hải Đường mất thể diện.
Tần Minh đề nghị đi mua lễ phục, Nhiếp Hải Đường hơi băn khoăn lắc đầu, nói: “Tần Minh, hay là chúng ta thuê một bộ nhé? Dù sao thì dạ tiệc cũng chỉ đi một lần, mua một bộ thì đắt quá.”
Tần Minh ngờ vực nói: "Vậy sao được, làm mất giá của em."
Nhiếp Hải Đường cười, dựa vào Tần Minh: “Em có thân phận gì đâu? Em chỉ là một người bình thường.
Một là không vẻ vang, hai là không học vấn, ba là không giàu có, chỉ có mỗi anh thôi.”
Ôi trời, Nhiếp Hải Đường nói lời yêu thương quả thực khiến người ta không chịu nổi, chỉ muốn trao hết mọi thứ của mình cho cô.
Tần Minh ôm eo Nhiếp Hải Đường, cảm nhận sức sống thanh xuân toát ra từ cơ thể trẻ trung, ngửi hương thơm trên tóc cô, tự nhiên tâm trạng trở nên tốt hơn rất nhiều, anh nói: “Hải Đường, em yên tâm, anh sẽ không để em chịu tủi thân đâu.
Phải mua cho em lễ phục mới chứ.”
Nhiếp Hải Đường lắc đầu: “Lễ phục đẹp thì đắt lắm, vốn dĩ em cũng không thiếu khoản tiền đó, nhưng hiện tại nhà em lại gặp rắc rối.
Mặc dù vẫn chưa chắc chắn nhưng không nói trước được có thể vượt qua ải lần này hay không”
Tần Minh cảm động, thực ra anh biết rõ nhưng không thể nói được.
Tất cả đều là để người nhà họ Nhiếp công nhận Tần Minh, anh cũng dạy cho Nhiếp Chính Minh một bài học, không thể nào làm khác được.
Có điều, ít nhiều gì thì trong lòng Tần Minh vẫn hơi áy náy, nhà họ Nhiếp rơi vào tình trạng thế này cũng là do anh gây ra mà.
Nhưng tên Nhiếp Chính Minh đó là kẻ ngốc à? Thích Minh Huy lơ anh ta lâu như thế, đầu anh ta không nhớ ra là đã đắc tội với Tần Minh anh, sau đó tỏ vẻ đáng thương mà đến xin lỗi sao?
Phải rồi, lần trước hiểu lầm anh bắt cóc Nhiếp Hải Đường, ở quán bar Nhiếp Chính Minh cũng có xin lỗi đâu, đúng là một cậu ẩm dối trá.
Nhiếp Hải Đường bĩu môi, nói: “Nếu em trở thành một cô gái trong gia đình bình thường thì anh có chế em không?”
Tần Minh cười đáp: “Cho dù em có nghèo thế nào thì anh cũng sẽ không ghét bỏ em.”
Nhiếp Hải Đường nghe lời nói ngọt ngào này thì vô cùng vui vẻ: “Tần Minh, em biết ngay anh khác biệt mà.
Có điều, chúng ta vẫn nên thuê lễ phục là được rồi, em không muốn lãng phí tiền.
Ba em đến dạ tiệc từ thiện cũng là vì kéo quan hệ với người nhà họ Thích, nhưng tầm ảnh hưởng của nhà họ Thích ở thành phố Quảng rất lớn, nhà em hoàn toàn không so được, người ta