Nhiếp Chính Minh gặp Hầu Khánh mà chẳng khác nào nhìn thấy chúa cứu thế, vui sướng bước tới nói: "Giám đốc Hầu, không không ngờ có thể gặp được chú ở đây.
Cháu...!cháu là Nhiếp Chính Minh nhà họ Nhiếp.
Lần trước cháu đã tới nhà thăm chú, chúng ta từng gặp nhau rồi."
Hầu Khánh thản nhiên “ồ” một tiếng, cũng không nói nhiều.
Thật ra ông ta hơi buồn bực.
Bởi vì lần trước ông ta giúp đỡ nhà họ Nhiếp đã không xử lý kín đảo, để người ta biết được, bọn họ còn trắng trợn tuyên bố chuyện này ra ngoài cho tất cả đều biết, hiểu nhầm nhà họ Nhiếp có liên quan gì tới ông ta.
Cuối cùng còn dẫn đến kẻ địch của Tần Minh tìm tới, khiến ông ta bị anh tạm thời điều ra khỏi thành phố Quảng.
Đương nhiên ông ta không thể trách Tần Minh bảo mình ra tay, chỉ có thể trách năng lực của nhà họ Nhiếp kém cỏi, dính vào chuyện tệ hại này.
Nhiếp Chính Minh nói: "Giám đốc Hầu, cháu nói thật, nhà họ Nhiếp chúng cháu có việc muốn nhờ chú, mong chủ hãy cứu mạng.
Hi vọng chú giúp nhà cháu thêm lần nữa.
Mười một phần trăm cổ phần mà chú mua từ nhà họ Hạ lần trước đã bị Thích Minh Huy lấy được.
Anh ta muốn bán chúng cho tập đoàn Dương Hòa.
Nếu vậy nhà họ Nhiếp chúng cháu sẽ tiêu mất."
"Chẳng phải lúc đó chú nói sẽ không bán cho tập đoàn Dương Hòa, đứng bên phía nhà cháu trong đại hội cổ đông sao?"
Hầu Khánh nghe xong thì đen mặt.
Câu cuối cùng là muốn trách ông ta à?
Lần trước ông ta giúp đỡ xong, đã phải tạm thời rời khỏi thành phố Quảng.
Lần này còn giúp nữa? Chẳng lẽ bọn họ muốn mạng của ông ta sao?
Hầu Khánh nói không khách sáo: "Lần trước tôi ra tay cứu nhà họ Nhiếp là do có người nhờ cậy.
Nếu không, sao tôi có thể để ý tới nhà các cậu chứ? Có lẽ các cậu lại gây ra chuyện gì làm người ta không hài lòng rồi."
Vẻ mặt Nhiếp Chính Minh nhất thời cứng đờ.
Hóa ra là vậy.
Nhưng ngày nhà họ Nhiếp tới cửa tặng quà, Hầu Khánh rõ ràng rất vui mừng, rất nhiệt tình, có vẻ như sau này sẽ qua lại nhiều hơn.
Không ngờ bây giờ nhà bọn họ gặp phải rắc rối, ông ta mới nói ra sự thật.
Nhiếp Hải Đường ở bên cạnh hỏi: "Giám đốc Hầu, mong chú nói rõ cho bọn cháu được không? Rốt cuộc là ai vậy?"
Hầu Khánh lắc đầu nói: "Tôi sẽ không nói đâu."
Nhiếp Hải Đường hỏi: "Có phải là Tần Minh? Hay là Tần Triều Dương, anh trai anh ấy?
Hầu Khánh sửng sốt.
Nhiếp Hải Đường đã đoán được phần nào nhưng ông ta sẽ không thừa nhận đâu.
Ngược lại ông ta thấy tò mò, anh trai của cậu chủ à?
Nhiếp Hải Đường thấy Hầu Khánh nghi ngờ lại hỏi: "Giám đốc Hầu không quen biết người đó sao? Thích Minh Huy còn nói đó là cấp trên của anh ta.
Cháu thấy người đó ăn mặc vô cùng giản dị, hẳn là một người rất khiêm tốn."
Ôi! Hầu Khánh mím môi và thấy chán nản, thầm buồn vì quên mang theo quà, bỏ lỡ cơ hội làm quen tạo quan hệ, để người nhà họ Thích đi trước một bước.
Vậy ông ta còn làm được vị trí tổ trưởng thành phố Quảng nữa sao? Thích Vân Đông, ông đúng là kẻ dối trá, thích giả heo ăn hổ.
Hầu Khánh bực mình nói: "Hai người không cần tới tìm tôi nữa, tôi sẽ không ra tay đâu."
Thích Vân Đông còn là cấp trên cũ của tôi, tôi sẽ không chống lại ông ta.
Hai người không còn việc gì nữa thì mau đi đi.
Tôi tới gặp cậu Tần Minh, hai người đừng lãng phí thời gian của tôi."
Nhiếp Chính Minh và Nhiếp Hải Đường bị đuổi thẳng thì thấy hơi mất mặt.
Nhiếp Chính Minh chán nản ôm đầu: "Tần Minh kia thật sự có năng lực lớn, quen biết rộng như vậy sao? Rõ ràng cậu ta chỉ là một kẻ nghèo hèn kém cỏi.
Sao cậu ta quen biết được với nhân vật lớn như giám đốc Hầu chứ?"
Nhiếp Chính Minh không nghĩ ra, cũng không hiểu nổi.
Nhưng lúc này, anh ta chỉ có một con đường duy nhất để cứu nhà họ Nhiếp là cúi đầu nhận sai với Tần Minh, thừa nhận mối quan hệ giữa anh và Nhiếp Hải Đường.
Nhưng anh ta biết Hầu Khánh không quen Tần Triều Dương thì vẫn còn chút tự tin nói: "Tần Minh, giám đốc Hầu nói không quen Tần Triều Dương anh cậu.
Cậu có thể thuyết phục được ông ấy không? Người giúp đỡ cậu trước đây là Đới Cao nhỉ? Người đó từng là cấp dưới của giám đốc Hầu nhưng đã bị đuổi việc.
Cậu lấy đâu ra tự tin vậy?"
Tần Minh đứng ở bên cạnh chẳng hề lo lắng.
Nhiếp Hải Đường bước tới nói: "Tần Minh, anh còn như vậy à? Anh hành hạ anh em mà anh còn cười được!"
Tần Minh nói: "Chẳng phải em nói, nếu anh muốn đối phó với người nhà của em thì phải đối phó với anh em trước sao? Không phải anh em coi thường anh à? Vậy cứ để cho anh ta nhìn thấy mạng lưới quan hệ của anh, chẳng phải sẽ thay đổi cách nhìn về anh sao?"
Nhiếp Hải Đường xoắn xuýt.
Hóa ra là cô gây ra chuyện lần này?
Cô cực kỳ hối hận nói: "Sớm biết vậy, em đã chẳng nói.
Bây giờ giá cổ phiếu của nhà họ Nhiếp giảm mạnh, rất nhiều công nhân lâu năm đều muốn từ chức xin qua chỗ khác làm.
Ba em suốt ngày buồn bực muốn chết."
Tần Minh sửng sốt.
Anh không ngờ chỉ một câu nói của mình lại gây ảnh hưởng lớn cho nhà họ Nhiếp như vậy, gần như thay đổi số phận của bọn họ.
Tần Minh hơi lâng lâng khi cảm giác nắm trong tay sự sống còn của gia đình quyền quý.
Đây chính là quyền thế.
Anh nói: "Hải Đường, em đừng gấp.
Để anh đi hỏi thử.
Có lẽ lời nói của anh sẽ có tác dụng."
Tần Minh bước tới: "Hầu Khánh, ông qua nói chuyện với Thích Minh Huy, bảo anh ta dừng chuyện nhà họ Nhiếp lại đi.
Không thể vì chuyện cá nhân của tôi mà cố ý chỉnh người ta được."
Cho dù Hầu Khánh không hiểu Tần Minh làm gì nhưng vẫn nhận lời đi làm ngay.
Chỉ lát sau, điện thoại của Nhiếp Chính Minh đổ chuông.
Đó là Nhiếp Kiến Dân gọi tới, khen anh ta cuối cùng đã giải quyết xong chuyện lần này.
Thích Minh