Triệu Lập Ngưu tức giận, chất vấn: "Cao Bình, cô lên cơn thần kinh gì vậy? Cậu ấy có thù oán gì với cô mà cô cứ nhằm vào cậu ấy như vậy chứ?"
Tôn Chí Bằng cũng bực mình: "Đúng vấy.
Thời buổi này chẳng còn mấy người tốt tính như Tiểu Minh đầu.
Cao Bình cô đừng có được nước làm tới, cũng đâu phải cô bỏ tiền mua váy, cô ý kiến gì chứ?"
Cao Bình khoanh tay trước ngực và vênh váo nói: "Đúng là tôi không bỏ tiền mua váy, nhưng tên vua ăn bám giẻ rách này cũng đâu có mua.
Anh ta ở đây làm màu lừa Linh Linh nhà chúng tôi là đáng chết rồi."
Hai cô gái hình như cảm thấy mình nghĩ thông suốt được điều đó quan trọng, vô cùng kích động và hưng phấn, đã trở lại dáng vẻ "kiêu căng" vốn có, lại nhìn Tần Minh đầy xem thường và ghét bỏ.
Tần Minh cười.
Không phải là anh trả tiền, còn là người ta tặng thì sao?
Cao Bình hừ lạnh: "Anh cười gì chứ? Anh không thấy vậy là xấu hổ, còn cho rằng vinh quang lắm à? Anh đúng là vua ăn bám.
Vừa rồi nữ nhân viên bán hàng đã nói có một cô gái xinh đẹp đã trả tiền trước.
Chà chà, vậy chẳng phải đã chứng minh không phải Tần Minh mua cái váy này à? Anh ta không chỉ mua không nổi, còn chỉ là một kẻ tới lấy đồ, một chạy chân mà thôi."
Ôi, Tần Minh nheo mắt.
Đúng là cạn lời với người này, góc độ này cũng đủ xảo quyệt.
Nữ nhân viên bán hàng thuận miệng nói một câu thôi, cô có cần phải nghiên cứu sâu như vậy không?
Mặc dù là phụ nữ trả tiền, nhưng đó là người phụ nữ của Tần Minh, còn tiêu tiền của anh.
Khụ khụ, dù sao Tống Dĩnh cũng là thư ký của anh.
Nhưng Tần Minh sẽ không gọi Tống Dĩnh qua chỉ vì chuyện nhỏ như vậy, cho nên anh không trả lời, mặc cho bọn họ suy đoán.
Chính vì Tần Minh im lặng lại làm Tống Thu Yến được nước lấn tới, kêu ầm lên: "Ai nói không phải chứ? Lúc trước Vương Thành Hồ còn chưa thất thế, gặp anh ta ở nhà ăn, chẳng phải anh ta không dám đánh rắm lấy một phát, còn phải để Nhiếp Hải Đường bảo vệ sao? Bây giờ, cái váy này chắc cũng do Nhiếp Hải Đường trả tiền mua thôi.
Rõ ràng là đồ ăn bám còn ra vẻ mình mua, thật không biết xấu hổ"
Trần Mục Linh thất vọng.
Hóa ra đó là chiếc váy dạ tiệc của Nhiếp Hải Đường, không phải do Tần Minh mua.
Anh vẫn là tên giẻ rách không xu dính túi, anh vẫn ăn bám.
Cao Bình vui mừng kéo tay Trần Mục Linh nói: "Thôi quên đi, Linh Linh, chúng ta qua chỗ khác xem.
Tần Minh này thật biết cách gạt người đấy.
Ở lại thêm lát nữa, không chừng chúng ta sẽ bị anh ta lừa mất.
Công việc chân chạy vẫn thích hợp với kẻ giẻ rách như anh ta."
Trần Mục Linh suy nghĩ một lát mới nói: "Ở đây đắt quá, quả thật không có cái nào thích hợp.
Nếu không chúng ta qua cửa hàng cao cấp bên quảng trường Vạn Đạt xem thử."
Tần Minh vừa nghe thì biết qua cùng một chỗ.
Anh thật sự phát chán với Trần Mục Linh và hai nữ sinh cùng phòng của cô ta, nhưng vì để ý tới cảm nhận của Triệu Mộng Hoa nên anh lười quản.
Anh nói: "Ngưu, các cậu đi đi, tôi không đi được."
Cao Bình đứng bên cạnh lại châm chọc khiêu khích: "Đúng vậy, anh ta còn sốt ruột qua chỗ Nhiếp Hải Đường đưa váy để xum xoe, nên mặc kệ Linh Linh nhà chúng ta bên này, chờ sau này lại vác mặt dày tới tán cô ấy, đúng là gã đàn ông cặn bã cực phẩm"
Tống Thu Yến khinh thường xì một tiếng: "Còn không phải là dựa vào Nhiếp Hải Đường mới có thể tới buổi dạ tiệc sao? Á à, tôi hiểu rồi.
Anh ta còn phải cầu xin Nhiếp Hải Đường bỏ tiền mua bộ vest nữa, ai bảo anh ta là một tên giẻ rách không xu dính túi? Anh xem Triệu Lập Ngưu và Tôn Chí Bằng trong phòng ký túc của anh đi, không có tiền thì khỏi yêu đương.
Chỉ có mỗi anh là thích ăn bám."
Trần Mục Linh nhíu mày vì thấy hai người bạn mình nói hơi quá đáng, đã mấy lần muốn bảo bọn họ dừng lại.
Cô ta chỉ thấy Tần Minh có hơi nghèo, thật sự không có chỉ khí mới muốn sống dựa vào phụ nữ, còn lăng nhăng khắp nơi.
Thật ra, Tần Minh chưa từng làm chuyện gì xấu với Trần Mục Linh, trái lại còn giúp đỡ hai lần.
Cho dù cô ta có chê nhân phẩm của anh nhưng không ghét anh.
Tần Minh thấy hai cô gái này vừa gặp mình đã châm chọc khiêu khích, anh cũng tức giận.
Anh cảm thấy mình thật sự phải nói rõ ràng mình không có hứng thú với Trần Mục Linh, để tránh mấy cô gái này suốt ngày tự cho mình là thông minh, luôn tự mãn.
Anh đột nhiên bước lên, nắm cổ áo Cao Bình và tát bốp một cái, đánh cho ai nấy đều bối rối.
Cao Bình kích động nắm lấy tay Tần Minh: "Anh dám đánh tôi? Tần Minh, đồ khốn nhà anh tính là gì mà dám đánh tôi chứ?"
Bốp bốp bốp!
Tần Minh còn tát thêm mấy cái, tát cho mặt Cao Bình sưng đỏ mà chẳng hề nương tay.
Cho tới bây giờ, anh không tin loại chuyện quỷ gì mà tôi ga lăng, tôi không bao giờ đánh phụ nữ.
Tần Minh là chủ nghĩa thực dụng, chọc tôi khó chịu thì tôi sẽ đánh, cần quái gì quan tâm xem cô là đàn ông hay phụ nữ chứ.
Anh đánh Cao Bình xong, lại tát Tống Thư Yến.
Cô ta sợ tới ngày người, cho rằng Tần Minh chỉ là một kẻ nghèo mạt rệp, loại lốp xe dự phòng thì sao dám ra tay với phụ nữ?
Kết quả cô ta bị tát bôm bốp vào mặt.
Tần Minh trút giận xong mới hét to: "Các cô không chịu yên đúng không? Tưởng tôi dễ bắt nạt lắm à? Ông đây cầm