Vốn dĩ dạ tiệc lần này chính là Hồng Môn Yến.
Tần Minh chỉ không ngờ sẽ phát hiện người họ muốn giết không phải đội ám sát mà là chính anh, cũng may mà những sát thủ đó không biết Tần Minh trông như thế nào, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.
Tần Minh đã chẳng còn bao nhiều tâm tư để tham gia tiệc tùng của dạ tiệc lần này.
Trong số những thuộc hạ lần này anh gặp, e là vẫn chưa biết tình hình trong tòa nhà.
Anh thầm nghĩ: “Mình phải khiêm tốn, cố hết sức để không bị phát hiện, sau đó sẽ lôi hết người thân cận của Thường Hoan ra.
Chỉ cần trận này thắng đẹp, vậy thì anh sẽ có được sự công nhận của bốn vị nguyên lão, đồng thời thu phục được toàn bộ thuộc hạ ở cả Hoa Hạ, cũng thể hiện được năng lực của anh với tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ.
Anh cảm thấy bây giờ giả thành một nhân viên phục vụ cũng là một sự lựa chọn không tệ, sẽ không ai nghĩ rằng anh đường đường là người giàu nhất thế giới mà lại cải trang thành một nhân viên phục vụ bình thường ca.
Mặc dù hiện tại trong tòa nhà không ít người, nhưng tòa nhà Thế Kỷ có nhiều tầng, thuộc hạ của Tần Minh cũng phân tán ra nên rõ ràng không có đủ nhân lực.
Tuy người của Thường Hoan ít hơn nhưng vẫn luôn tập trung trong bóng tối nên không dễ tìm được.
Xuống tầng, hai người chuyển vài thùng rượu lớn từ trong xe hàng xuống, xem hóa đơn vận chuyển và thùng hàng đều không có vấn đề gì.
Tần Minh sợ bên trong những thùng rượu này sẽ giấu vũ khí giết người gì đó nên mở từng thùng ra kiểm tra, nhưng cũng không có gì khác thường.
Hai người chuyển rượu đi, quản lý nói: “Sao động tác hai người chậm thế, buổi khiêu vũ sắp bắt đầu rồi.
Hai người đến tầng hai mươi tám phối hợp cho chặt chẽ."
Tần Minh cũng không nói gì mà đi làm ngay.
Hai người đến tầng hai mươi tám, thấy ở đây là một đại sảnh cực kỳ lớn, ở giữa đặt một sân khấu cao, phía trước có một hàng ghế, tất cả đều là người giàu có nổi tiếng thành phố Quảng.
Ở chính giữa sân khấu có một người đang diễn thuyết.
“Kính thưa các khách mời, tôi là Vương Chiêm - chủ tịch hội đồng quản trị của quỹ Blue Sky.
Tôi rất vinh dự khi có thể đồng tổ chức dạ tiệc từ thiện đêm nay với ông Lý - ông chủ của Trung Ảnh Hoa Nghị.
Có rất nhiều người làm từ thiện, những rất nhiều người cứ làm cứ làm rồi lại không làm nữa.
Họ không biểu làm từ thiện thế nào mới có thể giúp được nhiều người hơn nữa.
Tôi cũng luôn nghiên cứu về vấn đề này, nhưng có một điều không thay đổi, đó là kiên trì...
Chủ tịch của quỹ Blue Sky đứng trên sân khẩu nói không ngừng, bên dưới chốc chốc lại vang lên tiếng vỗ tay, Tần Minh và các phục vụ khác đang sắp xếp đồ uống ở hai bên hội trường, đợi lát nữa nói xong thì sẽ tấu nhạc khiêu vũ.
Hai người bận rộn hơn một tiếng, cuối cùng cũng bố trí xong hội trường, tòa nhà cao tầng này cũng chính thức bắt đầu dạ tiệc.
Bên phía Tất Nguyên chưa phản hồi lại tin tức gì nên Tần Minh cũng chỉ có thể đợi.
Trong đại sảnh có người chơi nhạc trực tiếp, những người có máu mặt ở thành phố Quảng đều đến, doanh nhân giàu có, nghệ sĩ nổi tiếng, hoặc trò chuyện hoặc uống rượu, vô cùng vui vẻ.
Tần Minh mặc đồng phục của phục vụ đứng ở một bên, anh còn nhìn thấy cả nhà Thích Vân Đông, nhưng anh cũng không đến chào hỏi.
Thấy Tần Minh – người vẫn luôn giúp đỡ mình, trong Bạch Ngọc Thuần vô cùng cảm kích, cô băn khoăn đi đến, nói: “Tần Minh, cảm ơn anh, không có anh thì chắc chắn một mình em không làm xong việc rồi.”
Tần Minh bình tĩnh nói: "Ha ha, không có gì đâu.”
Bạch Ngọc Thuần nhìn những người nổi tiếng trong xã hội khiêu vũ trên sàn, cảm khái: "Cuộc sống của người giàu có tốt thật, em phấn đấu cả đời cũng không mua nổi một bộ quần áo mà họ mặc."
Tần Minh cười nói: "Lại đến mục vấn đáp kinh điển rồi, em thà ngồi trong BMW khóc hay là ngồi xe đạp mà cười?”
Bạch Ngọc Thuần bĩu môi, nói: “Em không thèm trả lời anh đấy, cứ có cảm giác anh Trần Minh đang muốn gài em vậy.
Nhưng nếu thật sự phải chọn thì em thà ngồi xe đạp mà cười, em cũng quen sống khổ cực rồi, đó mà không chết là được."
Hai mắt Tần Minh sáng lên, giơ ngón cái với Bạch Ngọc Thuần, anh rất thích người nghe theo trái tim mình.
Lúc Tần Minh bề rượu trong đám đông thì nhìn thấy Mã Bắc Dương.
Chẳng phải là sếp của một công ty thương mại quốc tế nào đó mà hiệu trưởng Liêu Thanh giới thiệu cho anh đi thực tập sao?
Có điều, sau lần giao lưu ngắn ngủi trước đó, Tần Minh biết được Mã Bắc Dương chẳng tốt đẹp gì, lừa dối hiệu trưởng Liêu, miệng thì bảo cần nhân tài nhưng bên trong thì muốn nữ sinh đại học, Tần Minh vốn không muốn quan tâm đến ông ta.
Nhưng Liêu Thanh Tuyền ở bên cạnh ông ta lại nhận ra Tần Minh.
“Tần Minh? Cậu qua đây.” Liêu Thanh Tuyền gọi một tiếng, Tần Minh đành phải bê rượu qua.
Liêu Thanh Tuyền ngờ vực hỏi: “Cậu làm thêm ở đây à?”
“Vâng.”
Tần Minh vốn muốn nói không phải, nhưng anh ăn vận thế này, còn bê khay rượu, không thừa nhận cũng không được.
Mã Bắc Dương cười ha hả, trong mắt đầy khinh thường, nói: “Hiệu trưởng Liêu không đưa cậu vé vào cửa à? Chậc, làm khách không làm lại đi làm phục vụ? Chỉ vì tiền lương làm thêm một đêm? Cậu đúng là sinh ra để làm công cho người ta mà.”
Tần Minh không vui, nói: “Dù sao thì không làm cho ông chủ Mã là được rồi."
"Ể? Tôi có từ chối cậu sao?” Mã Bắc Dương lắc đầu một cách đầy kiêu ngạo, cầm một ly rượu, nói tiếp: “Liêu Thanh là bạn học của tôi, bà ấy mở miệng