Ở một góc sàn nhảy của buổi dạ tiệc, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Triệu Phú Quý ỷ mình có Mộc Chiêu Dương chống lưng nên dứt khoát phủ nhận mình giở trò, không hề nể tình cũ mà trực tiếp công kích Tần Minh vong ơn bội nghĩa, hai bên anh một câu tôi một câu mắng nhiếc nhau.
Tần Minh không ngờ ngay cả Trần Mục Linh cũng đến, anh vô cùng cảm kích nói: “Chủ nhiệm, Trần Mục Linh, cảm ơn hai người nói đỡ cho tôi.”
Trương Tình Tình hất cằm nói: “Tôi không giúp cậu, tôi giúp cho Hải Đường nhà chúng tôi mà thôi."
Trần Mục Linh nhìn Nhiếp Hải Đường, tâm trạng buồn bực đến khó hiểu, nói: “Tôi cũng bị những người này ngăn lại, tôi chỉ thể hiện sự tức giận của mình thôi, không phải giúp cậu.”
Chu Vũ đi lên nói: “Vốn dĩ tôi muốn xuống dưới tìm cậu nhưng cuối cùng không tìm thấy.
Trương Tình Tình và Trần Mục Linh tìm tôi, muốn đến đây góp vui, nên tôi tự đưa họ lên đây.
Tần Minh nghe thế, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì?"
Chu Vũ trầm giọng nói: “Cậu chủ, thư ký Tổng bảo tôi chuyển lời với cậu, đã bắt được những tên lính đánh thuê giả danh phục vụ rồi, tổng cộng có mười hai người.
Theo lời khai của hai nhóm, bọn họ vẫn còn một đội nhỏ hành động đặc biệt, nhưng không biết bọn họ trốn ở đâu.
Tổ trưởng Thích sợ người phụ trách ở Hoa Bắc xảy ra chuyện nên tăng cường thêm rất nhiều người tập trung canh giữ ở tầng năm mươi tám, thư ký Tổng cũng đi rồi.”
Tần Minh không ngờ còn có đội sát thủ thứ ba, có thể cài người vào tòa nhà này dưới sự phòng thủ nghiêm ngặt của anh, thủ đoạn của Thường Hoan đúng là đáng gờm lắm.
Thích Vân Đông đã đi động viên người phụ trách sản nghiệp ở khu Hoa Bắc nên Tần Minh cũng yên tâm phần nào.
Tần Minh thấp giọng nói: “Tóm lại, giải quyết chuyện ở đây trước đi.”
Lúc Tần Minh đang thì thầm nói với Chu Vũ, Lý Mộng cũng thì thầm vào tai Mộc Chiêu Dương, càng nói sắc mặt Mộc Chiêu Dương càng u ám.
Các doanh nhân giàu có bên cạnh cũng dần mất kiên nhẫn, bắt đầu kêu ca phàn nàn.
“Đúng là con nít cãi nhau, những người này xem dạ tiệc là gì vậy chứ? Sao không thấy nhân viên hay bảo vệ đâu?”
“Sếp Vương bên phía ban tổ chức đâu?”
“Sếp Vương đi nịnh người nhà họ Thích rồi, không thấy cả nhà Thích Vân Đông đều không ở đây à? Nghe nói đang ở tầng năm mươi tám trò chuyện với bí thư thành ủy và mấy ông lớn của các doanh nghiệp ở phía Bắc đến.”
“Để đám nhóc này ầm ĩ đi, dù sao thì cũng coi như đang xem chuyện cười.”
“Sao ngay cả con gái nhà họ Nhiếp cũng dính dáng vào thế?”
"Hình như chàng trai đó là phục vụ à? Cô Nhiếp thích một nhân viên phục vụ à?”
“Không phải chứ? Anh chàng nghèo và nàng công chúa? Đây là phim thần tượng sao? Đúng là tin lớn đấy.”
Bởi vì tình hình có thay đổi nên Tần Minh mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, tạm thời tôi không muốn so đo với các người, tránh đường.”
Nhưng Mộc Chiêu Dương ngăn Tần Minh lại:
“Sao? Cáo mượn oai hùm xong rồi thì muốn đi à? Anh bắt nặt bạn gái tôi rồi cứ thế đi sao? Hay là anh cảm thấy có Nhiếp Hải Đường giúp nên làm càn?”
“Tôi làm càn cái gì anh nói xem nào?” Tần Minh chế giễu lại: “Ăn nói lung tung chính là bằng chứng sao?"
Nhiếp Hải Đường cũng không nhượng bộ: “Cậu Mộc, việc gì cũng có lý của nó, đầu phải bạn trai tôi vô duyên vô cớ vu oan cho anh.
Mộc Chiêu Dương tức giận nói: “Chẳng phải những chuyện này đều là âm mưu của các người sao? Bắt nạt một cô gái yếu đuối như Mộng Mộng.
Để bám vào nhà giàu mà tên này đã vứt bỏ Mộng Mộng, cô gái không chế anh ta nghèo.
Về sau Mộng Mộng còn chăm sóc cho em gái anh ta, cuối cùng bị anh ta chơi một vố.
Người đàn ông không biết xấu hổ này lừa tình cảm của cô mà thôi.
Nhiếp Hải Đường, tôi khuyên cô đừng để bị lừa.
Hôm ở trung tâm thương mại Vạn Đạt, tôi tận mắt nhìn thấy người đàn ông này giở trò, hùa với người khác cố ý lấy tiền bỡn cợt Mộng Mộng để thỏa mãn lòng hư vinh của anh ta.
Bạch Ngọc Thuần kia là đàn em của anh ta, để tán tỉnh đàn em cùng đi làm thêm mà bắt cả hai tay.
Người đàn ông như vậy chính là một kẻ cặn bã, cô lau sạch mắt mình đi.
Nhiếp Hải Đường, đừng để mình trở thành trò cười cho giới thượng Lưu ở thành phố Quảng."
Lý Mộng khóc lóc nói: “Bỏ đi, Chiêu Dương, đều là lỗi của em cả, em không nên đến đây, làm hỏng cuộc vui của mọi người, hu hu..."
Mộc Chiêu Dương đau lòng ôm Lý Mộng, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không phải khi đó tôi nhìn thấy Mộng Mộng định nhảy sông rồi cứu cô ấy thì đã mất một mạng người rồi.
Tần Minh, anh không phải cặn bã thì là gì?”
Nhiếp Hải Đường tức đến cạn lời, cô hoàn toàn tin tưởng Tần Minh.
Tần Minh lại càng ngạc nhiên trước độ mặt dày của Lý Mộng.
Tần Minh biết, có vài lời nói, không thể nói lý với một vài người, anh nói: “Được rồi, anh đã không tin thì nói nhiều cũng chẳng ích gì.
Anh không tránh đường rốt cuộc là muốn thế nào?”
Mộc Chiêu Dương chỉ Tần Minh: