Mộc Tư Thuần trưng vẻ mặt ngây thơ ra hỏi lại: “Cháu nói cháu về trước rồi mà, làm sao thế? Em ấy vẫn chưa trở lại sao? Cháu không biết.”
Bà Mộc kiêu căng hỏi: “Làm sao thế? Có vẻ như chủ tịch Nhiếp không đồng ý nhỉ? Hay là cô Nhiếp không đồng ý?
Nhiếp Kiến Dân lau mồ hôi, nói: “Đồng ý, đương nhiên là chúng tôi đồng ý rồi.
Nếu có thể xóa tan được mâu thuẫn lúc trước là tốt nhất.
Bà Mộc chờ một lát, Hải Đường nhà chúng tôi sẽ đi ra ngay, để tôi gọi điện thoại cho nó."
Hai mẹ con Mộc Tư Thuần nhìn nhau cười một tiếng, bọn họ rất thích xem người khác phải một mực cung kính với mình, dù biết rõ là Mộc Tư Thuần phạm sai lầm, nhưng vẫn không dám nói, trong lòng kính sợ nhà họ Mộc.
Đây chính là sức uy hiếp của nhà giàu.
Nhiếp Kiến Dân nói: “Alo, con gái, con đang ở đâu đấy? Mau trở lại đi.
Hiện giờ nhà họ Mộc đồng ý cho chúng ta một cơ hội để xóa tan mâu thuẫn rồi.
Con nhảy một bài bất kỳ với cậu cả nhà họ Mộc đi, để cho người ta thấy hai nhà chúng ta hòa thuận là được.”
Nhiếp Hải Đường căm tức nói qua đầu điện thoại bên kia: "Không thể nào! Ba, con bị Mộc Tư Thuần lừa rồi.
Chị ta cố ý lừa con đến gian phòng này, nói là thích lễ phục của con, muốn chụp kiểu ảnh.
Không ngờ chị ta lại mặc quần áo của con vào, sau đó cầm lấy lễ phục của chị ta rồi chạy mất.
Giờ, giờ con không ra ngoài được.
Sắc mặt Nhiếp Kiến Dân cực kỳ khó coi.
Mặc dù ông ta biết Nhiếp Hải Đường bị chơi xỏ, nhưng ông ta vẫn phải nhẫn nhịn.
Mặc dù ông ta cũng là một ông chủ có khối tài sản những một tỷ, nhưng đứng trước mặt nhà họ Mộc thì tầm cỡ và năng lực thật sự không đáng chú ý.
Bình thường ông ta còn không có cơ hội để mà nịnh bợ nhà giàu uy tín lâu năm như nhà họ Mộc đâu.
Thế nhưng bây giờ chính miệng bà Mộc nói chỉ cần nhảy một bài sẽ không so đo ân oán vừa rồi nữa, đây đúng là một cơ hội tốt.
Nhiếp Kiến Dân cười một cách miễn cưỡng, làm lành: “Bà Mộc, hay là để cho con trai tôi nhảy một bài với con gái của bà được không? Biểu hiện ra quan hệ hữu nghị của hai nhà chúng ta?”
Mộc Tư Thuần liếc mắt một cái, khinh thường nói: “Con không muốn, Nhiếp Chính Minh là thứ gì? Cả ngày ra vẻ nhà giàu mới nổi, không khoe khoang xe sang trọng thì là khoe khoang giày của anh ta, cực kì thấp kém, hạ giá lắm.”
Nhiếp Kiến Dân bị từ chối, lại càng xấu hổ hơn.
Bà Mộc bất mãn nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải chỉ nhảy một bài thôi à, làm gì mà khó khăn thế? Đây là lễ nghi cơ bản đấy, OK? Chủ tịch Nhiếp, ông quyết tâm đối nghịch với nhà họ Mộc chúng tôi đúng không? Hay là phải để toàn bộ nhà giàu trong thành phố Quảng này nhìn xem, mặt mũi nhà họ Nhiếp các người lớn bao nhiêu ?”
Nhiếp Kiến Dân vội vàng nói: “Bà Mộc, không phải vậy đâu, đương nhiên là chúng tôi không muốn đối nghịch với các người, nhưng chuyện này cần có thời gian, mong bà chờ một lát.
“Xảy ra chuyện gì?” Mộc Hạo là chủ nhà họ Mộc, cau mày đi đến, nói: “Hai người vẫn muốn gây sự với ông chủ Nhiếp à?”
Tào Chính Mẫn đi cùng cũng nói: “Tất cả mọi người đều là người có mặt mũi ở thành phố Quảng, bà Mộc, coi như bà nể mặt lão Tào này, quên chuyện ầm ĩ giữa đám trẻ con này đi được không?”
Bà Mộc nói: “Ông xã, sếp Tào, hai người hiểu lầm em rồi.
Chẳng phải em đang đến đây giải quyết mâu thuẫn sao? Em đã cho con gái của nhà họ Nhiếp kia nhảy một bài với Chiêu Dương nhà chúng ta, để cho mọi người nhìn xem sự hòa thuận giữa hai nhà, trẻ con không có thù oán gì lớn.
Nhưng mà cô Nhiếp kia cứ trốn tránh không chịu ra, em còn cách nào nữa? Chiêu Dương nhà chúng ta không có mặt mũi sao?”
Bây giờ bà Nhiếp cũng không ngồi nhìn nổi nữa, đứng lên nói: “Ông chủ Mộc, chuyện này không..."
“Bà câm miệng cho tôi.” Nhiếp Kiến Dân lập tức giữ chặt tay vợ mình lại, nhỏ giọng nói: “Không được nói, nói ra sẽ khiến ông chủ Mộc khó xử, chuyện kia sẽ càng khó giải quyết hơn.
Bà Nhiếp im lặng nói: “Nhưng chuyện đó cũng không phải lỗi của chúng ta mà? Em, em...!Em uất ức quá.”
Nhiếp Kiến Dân thở dài: “Nhà họ Mộc giống với chúng ta sao? Dù có bị đánh rụng răng cũng phải cố mà nuốt vào bụng.”
Nhiếp Kiến Dân bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi hết sức xin lỗi ông chủ Mộc, là do con gái của tôi không khỏe, nên nó không tới được.”
Mộc Hạo nhướng mày, nói: “Chẳng phải vừa nãy vẫn khỏe lắm sao? Sao tự dưng cơ thể lại khó chịu rồi? Ông chủ Nhiếp, chẳng lẽ ông không nể mặt tôi? Chuyện ầm ĩ giữa mấy đứa trẻ mà ông cũng muốn giận dỗi với tôi sao?”
Nhiếp Kiến Dân vội vàng giải thích: "Không không không, chuyện này..."
"Oa!"
"Oa!"
Trong hội trường đột nhiên truyền đến một tràng thốt lên, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cửa đại sảnh của tầng này.
Chỉ thấy Nhiếp Hải Đường đang mặc bộ lễ phục Thiếu Nữ Mơ Mộng màu trắng tinh được đính đầy kim cương thật do Tần Minh đặt hàng, chậm rãi đi tới, trở lại sân khiêu vũ.
“Ông trời của tôi