Trong màn đêm thành phố Quảng xa hoa truỵ lạc, tiếng còi cảnh sát trên đường phố vang lên cả đêm không dứt.
Mã Bắc Dương lái xe Mercedes Benz của mình, ông ta nhả khói thuốc ở ven đường, trông rất phiền muộn.
Ông ta đường đường là một tổng giám đốc của công ty thương mại đa quốc gia, cũng quen biết không ít người ở thành phố Quảng, đêm nay ông ta định tìm cô sinh viên mềm mịn non tơ để lên giường tâm sự, trò chuyện về cuộc đời, ông ta đã thuê sẵn phòng ở tòa nhà Thế Kỷ rồi.
Kết quả là đầu tiên bị tên nhóc nghèo Tần Minh mà ông ta xem thường châm biếm cho bẽ mặt một trận, sau đó đã đột ngột xảy ra sự cổ, không ngờ có một đám tội phạm muốn tìm "cậu chủ" gì đó mà làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của ông ta.
Mã Bắc Dương ném thuốc lá xuống mặt đất và nói: "Mẹ nó, dáng người của con đàn bà Liêu Thanh Tuyền lẳng lơ kia đẹp thật đấy, mình nhìn mà thèm.
Còn trêu ghẹo suốt cả đêm để mình đầu tư, cuối cùng vẫn trốn thoát, đúng là đồ yêu tinh không thể ăn không được.
Vẫn nên đến quán bar gần đây nhặt..."
Mã Bắc Dương đang định lên xe rời đi thì lại trừng lớn mắt, điên cuồng nuốt nước miếng, ông ta nhìn thấy một người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp như tiên.
Một người đẹp mặc váy dạ hội bơ vơ quanh quẩn trên đường.
Cô cầm điện thoại lại gọi cho số nào đó, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Mã Bắc Dương nghi ngờ nói: "Đây chẳng phải là Nhiếp Hải Đường sao? Sao cô ta còn quanh quẩn ở gần đây nhỉ?"
Chỉ thấy Nhiếp Hải Đường khóc thành hai vệt nước mắt, cô cầm chiếc điện thoại sắp hết pin, trông có vẻ sốt ruột tựa như kiến bò trên chảo nóng.
Đôi mắt Nhiếp Hải Đường đã khóc đến nỗi đỏ hồng: "Tần Minh anh ở đâu? Vì sao không nhận điện thoại của em? Anh vẫn an toàn chứ?"
Nhiếp Hải Đường nhìn về phía tòa nhà Thế Kỷ, cô cũng không biết Tần Minh đã rời khỏi tòa nhà Thế Kỷ hay vẫn còn ở trên đó, nhưng cô đến đồn cảnh sát cũng không thấy Tần Minh, đến bệnh viện cũng không thấy Tần Minh đang bị thương đầu.
Cuối cùng Nhiếp Hải Đường quay lại tòa nhà Thế Kỷ xem sao nhưng bị bảo vệ ngăn lại.
Cô đi tới đi lui mấy tiếng trên đường để tìm kiếm, cô không quan tâm váy mình bị bẩn, giày cao gót bị gãy nên cô đi chân đất, bàn chân nhỏ đi đến mức đau nhói mà cô vẫn mặc kệ.
Nhiếp Hải Đường rất lo lắng, nếu Tần Minh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ? Cô rất sợ nếu mình về ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì nghe được tin xấu của Tần Minh.
Mã Bắc Dương lập tức thấy sắc nảy lòng tham, ông ta nhìn xung quanh một lượt thì phát hiện ở ven đường có bốn gã đàn ông say rượu ăn mặc kỳ quái, xăm hình, nhuộm tóc, đêm rồi bọn chúng không về nhà mà say rượu nằm ven đường, còn cầm cái kéo lớn cạy hai chiếc xe điện ở bên đường.
Mã Bắc Dương đi tới ném một xấp tiền về phía bọn chúng và nói: "Các anh em, ở đây có bốn nghìn.
Giúp anh đây làm một chuyện, để tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân một lần, thế nào?"
Bốn tên thanh niên say rượu trông thấy tiền thì lập tức trở nên hăng hái, bọn chúng tranh nhau nhét vào trong quần áo mình.
"Ông chủ, ông muốn sai chúng tôi dọa ai? Ợ!"
Mã Bắc Dương bịt mũi với vẻ chán ghét, ông ta chỉ vào Nhiếp Hải Đường ở phía trước và nói: "Là cô ta, kéo cô ta vào khu rừng nhỏ trong công viên bên cạnh, sau đó chờ tôi ra mặt làm anh hùng, đánh các cậu mấy cú rồi các cậu có thể đi."
"Không thành vấn đề."
Bốn gã đàn ông không rõ lai lịch cầm tiền của Mã Bắc Dương, bọn chúng nhanh chóng vây quanh Nhiếp Hải Đường
Sau khi vây quanh Nhiếp Hải Đường, hai mắt bọn chúng lập tức tỏa sáng, mấy gã nuốt nước miếng, cười dâm đãng và nói: "Ợ? Người đẹp đi một người à? Thất tình à? Chậc chậc, khóc đỏ cả mắt rồi này, anh đây nhìn thấy mà đau lòng"
"Người đẹp, có phải rất cô đơn hay không? Anh đây đến chơi cùng em."
"Người đẹp, làn da của em đẹp quá, dùng mỹ phẩm dưỡng da nhãn hiệu gì vậy?"
"Chị gái à, ngực lớn thật đấy."
Một tên trong đó còn vươn tay hướng về phía bộ ngực nhô cao của Nhiếp Hải Đường,
Nhiếp Hải Đường bị dọa đến nỗi dùng hai tay che lại rồi vội vàng tránh về phía sau.
Mặc dù tránh được nhưng cô lại đụng phải một gã khác đang cười đầy dâm đãng ở phía sau, lại còn là một gã say rượu đang gảy gỉ mũi.
Gã ta gảy gỉ mũi với vẻ đầy sắc dục và nói: "Cô em đi chơi với bọn anh đi, bọn anh bao hết toàn bộ chi phí, đêm nay cho em “phê” đến độ không dừng lại được."
Nhiếp Hải Đường bị dọa sợ đến nỗi vội vàng né tránh, cô nói: "Mời các anh tránh đường cho, tôi không quen biết các anh."
Bốn gã đàn ông không rõ lai lịch cười to và nói: "Không cần phải quen biết, đợi chút nữa từ từ tìm hiểu sâu hơn."
"Cô em tới đây vui chơi nào, dù sao cũng có rất nhiều thời gian, khà khà khà."
"Người đẹp, em thích chơi cái gì cũng được, mấy anh đây thành thạo nhất là gảy gỉ mũi, ha ha ha."
Nhiếp Hải Đường cắn răng uy hiếp: "Các người còn quấy rối tôi nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát."
Thế nhưng bốn gã đàn ông không rõ lai lịch vẫn không đi: "Ha ha ha, người đẹp, em xem đêm nay cảnh