"Á! Đừng mà!"
Lý Mộng chờ Tần Minh mãi, lo ngay ngáy liệu anh có ngủ với mình xong rồi chạy mất không.
Thể thì cô ta lỗ to à? Hai người đã chia tay, lại còn lên giường một lần.
Để lấy lòng Tần Minh và lừa gạt lòng tin của anh, cô ta còn giẫm nát chiếc điện thoại Apple đời mới nhất mà Dương Uy tặng.
Vì thế, cô ta đến đây tìm Tần Minh.
Kết quả là vừa sang bên này, cô ta đã trông thấy Tần Minh dốc hết tám mươi tám nghìn vào hòm quyên góp.
Lý Mộng ngẩn tò te.
Điện thoại Apple mới, nước hoa Gucci, túi xách LV, quần áo Celine, đồng hồ Cartier, son môi Dior và nhẫn kim cương của cô ta mất tiêu rồi.
Mọi ảo tưởng tốt đẹp đều tan thành mây khói!
Cô ta bị phẫn, cô ta tuyệt vọng, cô ta giận dữ, cô ta thét lên the thé.
"Tiền của tôi!" Lý Mộng đẩy người hóng chuyện xung quanh ra như phát điên, sau đó xông về phía cô gái đang quỳ, muốn cướp hòm quyên góp một cách thô bạo.
Cô ta gào lên chẳng khác nào bà điên: "Những thứ này là của tôi, là của tôi! Con khốn lừa gạt này, tạo đánh chết con khốn nhà mày.
Lừa tiền của bạn trai tạo này!"
Bốp bốp bốp!
Lý Mộng không kìm được lửa giận, cô ta túm tóc cô gái kia, đồng thời tát điên cuồng.
Song đối phương lại mặc cho cô ta tát mình, vừa ôm chặt hòm quyên góp vừa nghẹn ngào phản bác: "Không phải, tôi không lừa ai cả.
Tôi không lừa ai thật mà! Đây là tiền dùng để cứu người đó!"
Tần Minh ngây ra như phỗng.
Sao tự dưng Lý Mộng lại như nổi điên thế? Chỉ là tám mươi tám nghìn thôi mà? Đối với anh, tám mươi tám nghìn và tám tệ tảm cũng như nhau cả thôi.
Anh vội vàng kéo Lý Mộng ra: "Mộng Mộng, em đừng như vậy, cô ấy cũng đáng thương lám!"
Bốp!
Lý Mộng với mái tóc rối như tổ quạ xoay người tát Tần Minh một phát.
Cô ta tức đến cắn.
răng nghiến lợi, mắng: "Cô ta đáng thương, vậy tôi không đáng thương à? Tần Minh, anh bị ẩm IC hay gì? Anh chẳng quen biết cô ta, thế mà cho cô ta bao nhiêu tiền! Còn tôi thì sao? Tôi là bạn gái của anh nhưng chẳng được xu nào.
Anh là đồ vô dụng, gỗ mục không thể đẽo.
Chẳng dễ gì mới kiếm được ít tiền, thế mà cho đi hết.
Có phải anh bị điên rồi không?"
Tần Minh giải thích: "Không phải đâu Mộng Mộng, cô ấy đang cần cứu người gấp.
Cứu một mạng người hơn xây tháp 7 tầng tháp em ạ! Anh đã hứa với em thì sẽ không nợ em, em muốn cái gì anh sẽ mua cho em cái đó.
Nhưng bây giờ anh."
Bốp!
Tần Minh chưa kịp nói dứt câu, Lý Mộng đã trở tay tát thêm một phát.
Cô ta đã hoàn toàn mất lý trí.
Cô ta chỉ vào mũi Tần Minh mắng to: "Tôi đã nghe câu này hai năm rồi! Tôi muốn cái gì anh sẽ mua cho tôi cái đó, anh mua nổi không? Anh gặp may, kiếm được ít tiền từ thị trường
chứng khoán.
Bà đây còn chưa tiêu đồng nào, anh đã cho người ta hết.
Được thôi, bây giờ anh lại thành kẻ vô dụng rồi, anh lại định hứa ngon hứa ngọt đúng không?"
Tần Minh giật thót, vội lên tiếng: "Mộng Mộng, chẳng phải em nói rằng em yêu anh bởi vì con người anh chứ không