Nhiếp Hải Đường biến mất, chỉ để lại một lá thu.
Cô tắt điện thoại, không gọi được cho cô, gửi vô số tin nhắn cô cũng không trả lời, Tần Minh tìm ở hồ không tên gần một tiếng, suýt nữa nhảy luôn xuống hồ để tìm.
Thế nhưng sao cô lại tự dưng nói những câu như "phụ anh", "tạm biệt" trong lá thư cô để lại vậy?
Cô muốn chia tay với anh ư?
Tần Minh vội lắc đầu: "Không, cô ấy không nói rõ thì mình không thể đoán mò được.
Chắc cô ấy đang đùa mình thôi."
Tần Minh thực sự không hiểu nổi, trước đó khi tham gia dạ tiệc từ thiện ở tòa nhà Thế Kỷ vẫn bình thường, tối hôm đó Nhiếp Hải Đường vì lo lắng cho anh mà còn tìm cả đêm, còn nói sau này anh phải thương cô, yêu cô, tối hôm đó hai người còn ngủ cùng một giường nữa.
Không thể mới qua hai ngày bỗng nhiên chia tay được.
Không gọi điện được, Tần Minh bèn tìm đến ký túc xá của Nhiếp Hải Đường, bỏ một trăm tệ hối hộ dì quản lý ký túc xá, đi vào phòng của Nhiếp Hải Đường, nhưng bạn cùng phòng đều nói sau khi tan học không thấy cô trở về.
Tần Minh vẫn chưa từ bỏ ý định, đi tìm bạn thân của Nhiếp Hải Đường là Trương Tình Tình, Trương Tình Tình hỏi vặn lại Tần Minh rằng bạn trai như anh còn không biết thì đàn chị như cô ấy sao mà biết được.
Câu này làm Tần Minh câm nín.
Tần Minh đi loanh quanh trường học tìm cả trưa, anh có dự cảm không lành, liệu có phải Thường Hoan phái sát thủ tới bắt cóc cô để uy hiếp anh không?
Nhưng Tống Dĩnh nói không hề nhận được bất cứ uy hiếp nào, hơn nữa trước mắt Thường Hoan thân mình còn chưa lo xong, bởi vì cô gái tóc vàng bị dụ lần trước đã bắt đầu trở về nước Mỹ, tung chứng cứ phạm tội của Thường Hoan khắp nơi, bây giờ Thường Hoan còn đang đau đầu vì đủ mọi vụ kiện cáo ở nước Mỹ.
Tần Minh rất khó chịu, rốt cuộc là sao vậy?
Nhiếp Hải Đường đột nhiên biến mất không thấy đâu? Giây trước mới hôn nhau xong, giây sau đã không thấy cô đâu nữa?
Tần Minh cúp học tìm tới cửa nhà Nhiếp Hải Đường, vừa khéo gặp Nhiếp Chính Minh đang định ra ngoài, anh giữ lấy Nhiếp Chính Minh, ép anh ta vào tường chất vấn: "Có phải anh giở trò gì không?"
Nhiếp Chính Minh bị ép vào tường, nói: "Tôi làm cái quái gì? Tần Minh, cậu điên rồi à?"
Tần Minh hỏi: "Hải Đường đâu? Cô ấy đâu rồi?"
Nhiếp Chính Minh giật mình, nói: "Nó chia tay với cậu thật à?"
Tần Minh nghe xong, giận tím mặt, đấm một phát vào bụng Nhiếp Chính Minh, bồi thêm cú đấm móc bên phải khiến Nhiếp Chính Minh ngã xuống đất.
"Á!" Nhiếp Chính Minh không đánh lại, đau đớn nằm rạp trên đất, lau vết máu trên khỏe miệng, nói: "Đánh đủ chưa? Coi như tôi trả sạch món nợ với cậu lúc trước."
Tần Minh hỏi: "Anh là đồ nói không giữ lời, anh ghét tôi đến vậy ư? Nhất định phải ngăn cản tôi và Hải Đường bên nhau à?"
Nhiếp Chính Minh lớn tiếng nói: "Tôi không làm! Lần trước tôi nói tôi đồng ý cho hai người bên nhau rồi, tôi không nuốt lời."
Tần Minh lại quát: "Vậy sao không thấy Hải Đường đầu? Sao cô ấy tự dưng nói tạm biệt tôi?"
Nhiếp Chính Minh im lặng và do dự, không nói gì.
Tần Minh túm cổ áo anh ta, nói: "Anh nói gì đi? Vì sao? Giây trước Hải Đường còn hôn tôi, giây sau đã biến mất, vì sao vậy?"
"Nó không cho tôi nói." Nhiếp Chính Minh đau đớn nói.
Tần Minh cáu kỉnh quát: "Anh không nói thì ông đây sẽ ném anh xuống Thái Bình Dương cho cá ăn, anh tin không?"
Nhiếp Chính Minh lườm anh, do dự rồi vẫn nói: "Hải Đường...!nó bị ung thư giai đoạn cuối."
Trong đầu Tần Minh đột nhiên trống rỗng, ung thư ư?
Anh sống hai mươi năm nhưng chưa từng tiếp xúc với từ này, nó đột nhiên xuất hiện trước mặt anh khiến anh không biết làm sao.
Anh nói: "Ung thư gì? Sao tự dưng lại bị ung thư vậy?"
"Ung thư gan." Nhiếp Chính Minh ngồi dưới đất, che mặt khóc thút thít, anh ta nói với vẻ đau đớn: "Không phải tự dưng xuất hiện, hàng năm nhà tôi đều đi kiểm tra sức khỏe định kỳ.
Nhà tôi kiểm tra sức khoẻ vào tuần trước, nhưng hôm qua mới gửi tới, trưa hôm qua em gái cũng mới biết được bệnh, cả ngày hôm qua tâm trạng con bé không được tốt."
Tần Minh chợt vỡ lẽ, bảo sao từ trưa qua đến trưa nay, Nhiếp Hải Đường không hề liên lạc với anh, không một tin nhắn, cô im lặng chịu đựng tin dữ đó.
Tần Minh đột nhiên cảm thấy cơ thể không còn chút sức lực, anh tựa vào tường, nói: "Cô nhóc đó, có bệnh thì chữa, tại sao lại bỏ đi một mình? Tôi sẽ ở bên cô ấy mà.
Tôi cũng có thể chăm sóc cô ấy"
Nhiếp Chính Minh bất đắc dĩ nói: "Mẹ tôi muốn dẫn con bé đến nước Mỹ chữa bệnh, con bé nói sau khi chữa trị sẽ xấu đi, nó không muốn cậu nhìn thấy nó trọc đầu, nó nói muốn cậu nhớ mãi vẻ đẹp của nó cả đời."
Tần Minh